Sau khi từ biệt, nhóm người ngay lập tức theo con suối, dọc theo bức tường đá mà đi tới, một khu rừng tre trắng lớn bỗng nhiên xuất hiện, màu sắc rõ ràng vô cùng nổi bật.
Khi gần lại, khi cả nhóm đến cách rừng tre khoảng 5m, một chiếc lá tre bay vọt tới, đâm vào cạnh chân của Bạch Hiển, khoảng cách chưa đầy 5cm, Bạch Hiển cẩn thận rút nó ra, hai đầu rất nhọn, còn lấp lánh ánh sáng trắng, tổng thể dài khoảng 30cm, độ dày như một chiếc tăm nhưng cực kỳ bền chắc.
Ánh mắt mọi người chợt ngưng tụ, tinh thần chiến đấu dâng trào, "Thế nào? Dùng sức mà xông vào?" Chu Ngạn hào hứng hỏi.
Lăng Vị cười lạnh một tiếng, "Tôi không quan tâm."
Có vẻ như họ nhịn lâu lắm rồi? Bạch Hiển quay đầu nháy mắt với Đường Ninh, Đường Ninh nhướng mày, hơi lắc đầu với hắn.
Bạch Hiển lập tức cười với ý đồ xấu, quay đầu về phía đám Chu Ngạn, "Vậy thì mỗi người dựa vào khả năng nhé, ai đến cuối cùng sẽ bị phạt thế nào?"
"Không vấn đề!" Chưa dứt câu, Bạch Quỳnh đã dẫn theo mèo báo lao vào, lá tre kêu lên lụp bụp, Chu Ngạn cũng theo sau, "Lão nhị, cậu gian lận!"
"Ha ha ha! Ai bảo cậu phản ứng chậm vậy..."
Âm thanh ngày càng nhỏ, Lăng Vị và Rebecca cũng theo sau, chỉ trong chớp mắt đã không thấy đâu, Bạch Hiển quay lại, bắt gặp ánh mắt của Việt Trạch, hai người:......
"Sao cậu không đi?" Bạch Hiển hỏi nhỏ.
Việt Trạch cũng đáp nhỏ lại, "Tôi nghĩ tôi cần giúp đỡ." Cả hai ngự thú của hắn đều thuộc hệ hỗ trợ, tốc độ của Tuyết Hào cũng chưa đủ nhanh, muốn an toàn vượt qua rừng tre có vẻ hơi khó.
Hơn nữa khi Bạch Hiển và Đường Ninh giao lưu cái nhìn, Việt Trạch cũng nhìn thấy, rõ ràng hai người đó có cách đặc biệt.
Bạch Hiển mỉm cười với hắn, đưa tay ra, một làn khói đen quấn quanh cánh tay hai người, rồi lại bay ra ngoài, hóa thành một chú rồng bay màu đen nhỏ.
Ánh mắt Việt Trạch sáng lên, "Đó là cách của hai cậu sao?"
Bạch Hiển búng tay, "Không tồi, thích nghi với môi trường, chỉ cần đi thẳng là xong." Rồi thả Đạo Long cho Việt Trạch ngồi trên, Bạch Hiển nắm tay Đường Ninh, phấn khích hô lên, "Wow, đi thôi! Nếu không đi thì họ sẽ không thấy đâu nữa đâu!"
Hai người lao nhanh trong rừng tre, dẫn theo Việt Trạch cưỡi trên lưng Đạo Long, như thể vào một vùng đất không người, không có gì cản trở, những cây tre không hề chú ý đến họ, rõ ràng bề mặt không có gì che chắn, nhưng lại không bị rừng tre tấn công!
Những người bị họ vượt qua, gồm Bạch Quỳnh đều ngạc nhiên, sau đó lập tức phản ứng lại, "Trời ơi! Tiểu Hiển! Các cậu gian lận!"
Bạch Hiển cười lớn, né một chiếc lá tre bay về phía Bạch Quỳnh, "Ai bảo mọi người sốt ruột quá vậy, vậy thì để các cậu xả stress một chút nhé, cố lên! Tôi đang đợi ở phía trước——"
Hình bóng của hắn biến mất rất nhanh, chỉ còn lại tiếng chửi thề của mấy người phía sau.
Khi âm thanh xung quanh đột ngột im bặt, Đạo Long và Việt Trạch cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn, trước mắt là một vùng hoa sắc màu rực rỡ, như thể bao trùm tất cả những màu sắc đậm nét, sôi nổi và nổi bật, đó chính là Sơn Linh Hoa Cốc.

B?N ?ANG ??C
[?M/edit/Hoàn] Ta ? tinh t? ch?n h?ng Long t?c (1)
Science FictionTác gi?: Táo V??ng Gia ?ích Miêu Tình tr?ng b?n g?c: Hoàn thành Tình tr?ng edit: Hoàn thành S? ch??ng: 332 Ngu?n: T?n giang, Wikidich Th? lo?i: Nguyên sang, ?am m?, T??ng lai , HE , Tình c?m , Tinh t? , Th?ng c?p l?u , Ch? th? , Nh? nhàng Vai chín...
ch??ng 193: Nguy hi?m trong hoa c?c
B?t ??u t? ??u