抖阴社区

Ch??ng 14

90 9 0
                                        

Khi sắp xuất phát, Tang Du mới nhớ ra còn hai thứ quan trọng nhất—đó chính là hai con gấu trúc con của Bốn Nha.

Bốn Nha vẫn luôn dùng miệng để ngậm con mình, nhưng giờ chúng đã lớn hơn, nên cách đó không còn phù hợp nữa, nhất là khi cả đoàn phải di chuyển một quãng đường dài.

Vì thế, Tang Du chuẩn bị một cái giỏ tre, lót một lớp cỏ khô bên dưới, rồi trải thêm chiếc khăn quàng cổ mà nàng từng dùng để quấn những con gấu trúc con khi mới đến. Như vậy, chiếc ổ nhỏ ấm áp và mềm mại di động đã sẵn sàng.

Sau đó, nàng đặt hai con gấu trúc con vào bên trong, phủ lên một lớp lá lớn để che gió và ánh sáng. Cuối cùng, nàng buộc một chiếc nắp lên trên để tránh việc chúng bị xóc nảy mà rơi ra ngoài.

Trước khi xuất phát, Bốn Nha nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ tre bằng đôi mắt sáng long lanh. Tang Du liền nhấc giỏ tre lên cao và nói:

“Đừng có nghĩ nữa! Một khi ngươi chạy lên, mười con trâu cũng không kéo nổi, đến lúc đó con của ngươi bị lắc văng ra ngoài thì sao?”

Bốn Nha ấm ức kêu "ô ô" hai tiếng, nhưng khi thấy chính Tang Du là người mang giỏ tre, nó liền yên tâm, vui vẻ chạy vòng quanh cô vài vòng.

Tựa như muốn nói: "Thú hai chân này rất đáng tin! Để nàng cõng con ta thì không có gì phải lo lắng!"

Chiếc ba lô lớn của Tang Du được giao cho Vũ cõng, còn nàng thì vác theo hơn mười cây đuốc tự chế, phòng khi cần dùng trên đường.

Chiếc ba lô này không quá nặng, nên Vũ vẫn có thể chạy lên trước để dò đường. Những đứa trẻ khác cũng mang giỏ tre, bên trong đựng một ít da thú và đồ vật mà người lớn không nỡ bỏ lại.

Do phải chuyển nhà, đêm trước gần như không ai ngủ được. Một phần là vì lo lắng khi phải rời khỏi nơi ở cũ, phần khác là vì háo hức với vùng đất mới mà thủ lĩnh đã nhắc đến.

Lúc 5 giờ sáng, trời vẫn còn tối đen, nhưng mọi người đã dậy từ lâu, ai nấy đều mang đồ đạc tập trung tại quảng trường nhỏ, chờ lệnh xuất phát.

Viên sợ sáng dậy muộn sẽ không kịp chuẩn bị, nên từ đêm hôm trước đã nướng sẵn cây sắn và phân phát cho mọi người. Ai nấy đều ăn no để có sức lên đường.

Việc chuyển nhà là chuyện lớn, nên Tang Du vô cùng coi trọng. Đúng 5 giờ, nàng lập tức thức dậy.

Nhìn thấy mọi người đã sẵn sàng, nàng dẫn theo Cao đi kiểm tra lại toàn bộ hang động trong bộ lạc một lượt nữa.

Đến 5 giờ 30 sáng, chân trời đã dần sáng lên.

Tang Du hạ lệnh:

“Xuất phát—!”

Đoàn người lúc này mới vẫy tay từ biệt bộ lạc cũ, ùn ùn kéo nhau tiến về vùng đất mới.

Trên đường đi, mọi người dìu nhau cùng tiến, tinh thần đoàn kết của cả đội cũng bắt đầu được thể hiện.

Vì có người bị thương, tốc độ di chuyển chung khá chậm.

Tang Du ra lệnh rằng không ai được rời khỏi đội hình. Dù đi nhanh cũng phải chờ những người khiêng cáng, để tránh trường hợp có dã thú tấn công bất ngờ, nếu bị kéo đi mất thì cũng không ai biết.

| BHTT | | EDIT - HO?N | - ? Nguyên Th?y B? L?c ???ng Th? L?nhN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?