Mặt trời dần khuất bóng nhưng không khí căng thẳng trước cổng trường vẫn chưa tan đi. Sau khi đánh gục cả đám người, Mingyu đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn kẻ cầm đầu đang quỳ rạp trước mặt mình. Hắn hờ hững chép miệng.
Soonyoung khoanh tay, nhếch môi: "Hết vui rồi, tao về đây" - cậu vỗ nhẹ vai Jun rồi xoay người bước đi
Jun cũng cười nhạt, lười biếng đi theo sau để lại Mingyu một mình đối diện với những kẻ vừa bị hắn đánh gục. Không gian xung quanh vẫn còn nặng nề, không ai dám thở mạnh. Một số học sinh rút lui khỏi đám đông, lặng lẽ rời đi như sợ rằng nếu đứng lâu hơn sẽ bị vạ lây.Lúc này trong dòng người còn đứng lại, một bóng dáng lặng lẽ nhưng nổi bật vô tình lọt vào tầm mắt của Mingyu.
Jeon Wonwoo.
Không giống những học sinh khác với ánh mắt e dè hoặc khiếp sợ, cậu chỉ đứng yên đó, hai tay nhét vào túi áo khoác, khuôn mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Cậu không sợ hãi.
Điều này khiến Mingyu bất giác nheo mắt, trong lòng dâng lên một chút tò mò. Hắn chưa từng thấy ai lại có thể nhìn hắn với ánh mắt bình thản như vậy. Không có sự dè chừng, không có vẻ kinh hoàng, cũng không có dấu hiệu muốn nịnh nọt hay lấy lòng như những kẻ khác.
Chỉ đơn giản là...bình thản
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một vài chiếc lá khô trên mặt đất. Mingyu nhếch môi, bước chậm rãi về phía Wonwoo, dừng lại cách cậu khoảng nửa mét.
Wonwoo cao, nhưng vẫn thấp hơn hắn một chút. Khoảng cách gần thế này, Mingyu có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trầm tĩnh của cậu, đôi mắt mà hắn không thể đọc được.
"Mày là học sinh mới?" - Mingyu cất giọng, mang theo chút hào hứng
Wonwoo không trả lời ngay, ánh mắt cậu chỉ lướt qua gương mặt của hắn một giây, sau đó chuyển đi nơi khác như thể chẳng có chút quan tâm nào.
"Thì sao?" - cậu đáp gọn
Mingyu khẽ nhướng mày. Đã rất lâu rồi hắn mới gặp một người không có ý định lấy lòng mình, cũng không có vẻ gì là sợ hãi.
Hắn cười nhạt, nghiêng đầu quan sát cậu: "Mày từng nghe đến tên tao chưa?"
Wonwoo lại im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: "Không hứng thú"
Mingyu thoáng nhướng mày.
Lần này đám học sinh còn lại đứng xem hít sâu một hơi. Họ biết rõ Kim Mingyu không phải là người dễ bỏ qua nếu bị ai đó tỏ thái độ như thế. Nhưng Wonwoo lại thẳng thừng nói không quan tâm, không chút e sợ. Bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ
Ánh mắt Mingyu tối đi một chút. Nhưng thay vì tức giận, hắn chỉ cười khẽ: "Hứng thú hay không thì rồi cũng sẽ biết thôi" - hắn nhếch môi- "Sớm thôi"
Sau đó hắn không nói gì thêm, quay người rời đi. Wonwoo vẫn đứng yên, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Mingyu. Đám học sinh xung quanh dần tản ra, ai về nhà nấy. Nhưng bây giờ, hầu hết bọn họ đều có chung một suy nghĩ - học sinh mới kia, e rằng đã vô tình lọt vào tầm ngắm của Kim Mingyu

B?N ?ANG ??C
[MINWON-MEANIE] B? NH? ?I
Fanfiction"Tránh xa t?i ra Kim Mingyu, t?i xin c?u ??y" "Anh ph?i tránh ?i ??u khi em chính là ?ích ??n c?a cu?c ??i anh"