抖阴社区

7.

1.1K 76 2
                                        

Khi tin tức về việc Wonwoo chuyển trường lan đến tai Mingyu và nhóm bạn của hắn, phản ứng đầu tiên của họ là sự ngạc nhiên. Hôm đó, cả nhóm đang tụ tập ở hành lang giữa giờ ra chơi thì nghe lỏm được từ một nhóm học sinh khác.

"Mày nghe gì chưa? Wonwoo chuyển trường rồi đấy. Nghe đâu ba mẹ cậu ấy xin chuyển gấp lắm, chẳng kịp chào ai cả"

Một đứa trong nhóm bạn của Mingyu bật cười, giong điệu đầy mỉa mai: "Haha, chắc sợ quá nên chạy rồi. Tao biết mà, người như nó thì làm gì chịu nổi áp lực"

Một người khác cười khẩy, khoanh tay trước ngực: "Chẳng bất ngờ chút nào. Tao đã đoán trước rồi, nó làm sao đọ nổi với mình. Biến đi là đúng"

Soonyoung đứng dựa vào tường, hai tay đút túi quần, đôi mắt thoáng qua một chút khó chịu nhưng nhanh chóng biến mất. Cậu không nói gì, chỉ im lặng nghe những lời cười cợt của đám bạn xung quanh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một cảm giác bất an dâng lên khi cậu nhớ lại hình ảnh Wonwoo bị nhốt vào nhà kho hôm đó. Cảm giác ấy như một tảng đá đè nặng lên ngực, nhưng anh vẫn chọn cách im lặng, không phản đối cũng không đồng tình. Vì với anh bây giờ, việc dỗ dành được Jihoon mới là quan trọng nhất.

Trong khi đó, Mingyu đứng bất động, đôi mắt tối sầm lại. Tin tức này khiến hắn bất ngờ hơn cả. Hắn không nghĩ rằng Wonwoo lại biến mất đột ngột như vậy, càng không nghĩ rằng cậu sẽ rời đi mà không nói một lời nào. Hắn tưởng rằng Wonwoo sẽ quay lại, sẽ tiếp tục chống đối, tiếp tục chiến đấu như trước giờ vẫn vậy. Nhưng không, Wonwoo thực sự đã rời khỏi đây, biến mất khỏi cuộc sống của hắn một cách quá dễ dàng.

Mingyu nhếch môi cười khẩy, giọng đầy khinh thường: "Thì ra cũng chỉ có vậy thôi à? Tao cứ tưởng nó cứng đầu lắm cơ đấy. Hoá ra cũng chỉ là thằng hèn chạy trốn"

Nhóm bạn xung quanh cười phá lên, đồng thanh phụ hoạ. Tuy nhiên, dù ngoài mặt cố tỏ ra lạnh lùng , bên trong Mingyu lại cảm thấy một sự trống rỗng khó hiểu. Hắn đã thắng, đã khiến Wonwoo phải rời đi như ý muốn. Nhưng tại sao hắn lại không cảm thấy vui chút nào? Thay vào đó là cảm giác khó chịu và một chút mất mát mơ hồ.
Mingyu quay người bỏ đi, để lại sau lưng những tiếng cười nói của đám bạn. Hắn tự nhủ với bản thân rằng Wonwoo không còn quan trọng nữa, rằng cậu ta đã biến mất khỏi cuộc sống của hắn, mãi mãi.

....

Sau ngày Wonwoo rời đi, Jihoon hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc với Soonyoung và Jun. Cậu không còn muốn nhìn thấy hai người đó, càng không thể tha thứ cho họ việc họ đã nhẫn tâm đứng về phía Mingyu và tham gia vào vụ bắt nạt tàn nhẫn ấy.

Soonyoung và Jun nhận ra sự thay đổi của Jihoon ngay lập tức. Trước đây, ba người họ lúc nào cũng đi học cùng nhau, cùng ăn trưa, cùng học nhóm và cười đùa vô tư. Nhưng giờ đây, Jihoon lúc nào cũng lặng lẽ một mình, lạnh lùng lướt qua họ như thể họ chỉ là người xa lạ. Thậm chí, khi hai người đó cố gắng đến gần, Jihoon chỉ đáp lại bằng cái nhìn lạnh nhạt và bỏ đi mà không nói một lời.

Một buổi chiều sau giờ tan học, Soonyoung cố chặn Jihoon lại ở hành lang

Jihoon: Muốn gì? - cậu hỏi, giọng lạnh tanh không chút cảm xúc

[MINWON-MEANIE] B? NH? ?IN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?