抖阴社区

CH??NG 103

825 27 1
                                        

Câu "lại mềm mại lại ngọt lại linh hoạt" của Thịnh Anh Phỉ được nói bằng khí âm. Nhưng trong bàn lại có người với đôi tai nhạy đến mức nghe rõ từng chữ nàng thì thầm không sót một cái.

Trì Vũ Mặc: !?

Ôn Nhược Nghi lạnh lùng mở màn: "Thịnh, Anh, Phỉ."

Đúng là muốn ăn đòn lại còn thích chọc tức, sao mình lại định cả đời với cái đồ vô lại này chứ!

Thời Du Vãn và Thịnh Anh Phỉ rời đi một lúc, để lại hai người trên ghế, mặt đều đỏ ửng ở mức độ khác nhau.

Trong lúc Ôn Nhược Nghi lau mặt, Trì Vũ Mặc ngượng đến mức cúi đầu, cằm gần chạm xương quai xanh.

Hóa ra "Ôn Nhược thần" – đóa hoa cao quý hiếm có của nhân gian – khi ở bên người yêu cũng có lúc... chẳng chút ngại ngùng, lại còn hơi "hư" sao?

Cô nhớ đến Thời Du Vãn sau ngày gặp lại, nhớ những hình ảnh "hạn chế" khiến mạch máu căng tràn, vừa nguôi chút nóng trong người thì lập tức lại bừng lên.

"Mặc tiểu thư, iPad của cô đây."

Trần Thu Tuyết mang iPad và hoa quả đến:

"Mặc tiểu thư, cô... có phải chỗ này nắng quá không? Hay ngồi vào trong chút?"

Nghe vậy, Trì Vũ Mặc luống cuống xua tay ra dấu: 【 Không có, không cần. 】

Cô vẫn giao tiếp với Trần Thu Tuyết bằng tay ngữ – phản ứng rất bình thường. Nhưng bất thường là biểu cảm của cô.

Đây là lần đầu Trần Thu Tuyết thấy Trì Vũ Mặc "vội vội vàng vàng".

Như một cô gái nhỏ.

Không giống ngày thường cứ như "lão đại nhân".

Cô mím môi cười: "Được, nếu chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói với tôi nhé. Ở đây cô nhỏ nhất, bảo vệ cô là trách nhiệm của mọi người."

【 ... 】

"Ôn lão sư, tôi thất lễ rồi." Quan tâm Trì Vũ Mặc xong, Trần Thu Tuyết quay sang xin lỗi Ôn Nhược Nghi: "Cô dùng hoa quả đi. Trước khi bưng lên, tiểu Thịnh tổng đã kiểm tra từng thứ."

"Cảm ơn."

"Đừng khách khí, hai người cứ trò chuyện nhé." Rồi quay sang Trì Vũ Mặc: "Mặc tiểu thư, có việc thì nhắn tôi, điện thoại tôi luôn mang theo."

Trì Vũ Mặc gật đầu.

Lúc này, Trần Thu Tuyết cảm thấy Trì Vũ Mặc có thêm vài phần "ngoan ngoãn".

Mặc tiểu thư lạnh lùng, ra tay tàn nhẫn, mà ngoan lên lại thế này sao nổi. Trần Thu Tuyết thầm cảm thán.

Xuống hành lang lầu hai nhìn quanh, sao không thấy Thời tổng và tiểu Thịnh tổng đâu?

Trương Giai khoanh tay tựa khung cửa, như có thần giao cách cảm, ngẩng lên nhìn cô.

Chưa kịp hỏi, anh đã chỉ về hướng hậu viện.

Hậu viện?

Chẳng phải hậu viện là chỗ suối nước nóng sao?

Cô không nghĩ quá đà rằng Thời tổng và tiểu Thịnh tổng đơn độc tắm suối nước nóng, chắc hai vị đại lão này muốn "mật mưu" gì đó.

[BHTT - EDIT] [ABO] N?NG KH?NG ??N MU?NN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?