Edit: dổ-kun (truyện hoàn toàn thuộc về tác giả, tui chỉ là người edit phi lợi nhuận, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)
.
.
.
Nguyễn Thanh quyết tâm phải tìm ra kẻ chủ mưu trong vòng ba ngày, cũng là vì muốn tránh không phải lên sân khấu nhảy. Cậu thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện đột ngột vậy.
Cứng người quay lại, Nguyễn Thanh nhìn cô gái tóc ngắn vừa gọi mình, "Linh Lan...... xảy ra chuyện gì sao?"
Chưa kịp nghe câu trả lời, cậu đã vội vàng nói tiếp, "Chân tôi bị trật khớp, bác sĩ dặn mấy ngày nay không được vận động mạnh, tôi thật sự không thể nhảy được. Hay là để Linh Lan tự xoay xở—"
Cậu còn chưa nói hết câu, cô gái tóc ngắn đã lắc đầu cắt ngang, "Linh Lan bị công an đưa đi rồi, hình như có liên quan tới người chết gì đấy."
"Chắc hẳn đêm nay không thể quay lại sớm được."
Nguyễn Thanh giật mình, chưa kịp phản ứng thì cô gái lại nói tiếp, "Cậu bị thương thì cậu tự đi nói với quản lý đi. Cậu cũng biết tính hắn ta rồi đấy, tổ của các cậu vẫn luôn bị để ý mà..."
Cô hơi ngập ngừng rồi nói thêm, "Chắc cũng khó lắm, thôi cậu tranh thủ chuẩn bị trước đi."
Tuy cô không nói thẳng ra, nhưng Nguyễn Thanh hiểu ý.
Quản lý của quán không phải kiểu người dễ tính. Hắn ta đối xử với nhóm nhân viên như cậu thì cực kỳ hà khắc, ai không vừa mắt sẽ bị nhắm vào ngay.
Trong quán 'Hoa Nguyệt' này, không chỉ có một quản lý. Mỗi người phụ trách một nhóm 'nhân viên', và lương của họ cũng được tính dựa trên phần trăm doanh thu từ chính nhóm đó.
Nếu nhóm làm việc tốt, có tiền thưởng, thì còn được đối xử tử tế một chút. Còn không thì xác định là bị hành đủ kiểu. Mà tổ của Vương Thanh lại là nhóm có thành tích tệ nhất.
Linh Lan thì hay cãi nhau với khách, chẳng mấy ai muốn chọn hắn. Còn Vương Thanh dù có khuôn mặt ưa nhìn hơn phần lớn nhân viên, lại chẳng ai gọi rót rượu, doanh thu lẹt đẹt. Vì vậy, quản lý càng ngày càng chán ghét.
Hắn ta lúc nào cũng cố tình bỏ qua Vương Thanh, thậm chí tìm cớ để gây khó dễ.
Trong quán bar này, giám đốc đặt ra quy tắc là trên hết. Miễn không vi phạm quy định thì cho dù có người bị khách trêu chọc đến chết cũng không ai quản. Mà chuyện bị ghét bỏ như cậu thì càng chẳng đáng để ý tới.
Trên lý thuyết, suất biểu diễn trên sân khấu là cách để 'nhân viên' loại ba thu hút khách hàng, tức là rất quý giá. Bình thường, quản lý chẳng bao giờ muốn cho Nguyễn Thanh diễn. Trong mắt hắn ta, cho cậu lên sân khấu chỉ tổ phí chỗ.
Nếu không vì có quy định mỗi nhân viên thuộc loại đó phải biểu diễn ít nhất một lần mỗi tháng, có lẽ hắn ta đã thẳng tay gạch tên cậu ta khỏi danh sách từ lâu.
Chắc chuyện hôm nay đến trễ hai tiếng cũng đã bị hắn ta thêm mắm thêm muối báo lại với giám đốc, chứ nếu không thì giám đốc đời nào quan tâm tới nhân vật nhỏ bé như cậu?

B?N ?ANG ??C
[Q1/EDIT] ?p Th¨¤nh NPC ??c Th¨´ Trong Tr¨° Ch?i V? H?n.
Mystery / ThrillerM?t c?u t¨®m g?n: M?i ng¨¤y ??u v¨¬ sinh t?n m¨¤ nh?p vai L?p ?: Ch? c?n t?n t?i, l?p t?c n?m trong tay ti?m n?ng v? h?n _______________________________(?©q????©q??)?? TOP PH?N TH?N NG?I M?I BOT LI?N N?NG X BOT B?NH TIM, V? T?M V? PH?I, TH? CH?T THU H?T...