¶¶ÒõÉçÇø

???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 125

160 29 7
                                    

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - ¶¶ÒõÉçÇø, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Ninh Mộc Phong vừa nhìn rõ cảnh tượng trong văn phòng, cổ họng lập tức nghẹn lại.

Dù chỉ thấy được góc nghiêng của hai người, y vẫn nhanh chóng nhận ra họ.

Giám đốc đang nằm nghiêng trên ghế sofa, từ góc nhìn của y thì như thể Nguyễn Thanh chủ động cúi người hôn gã.

Tư thế của hai người thân mật đến mức khó mà không hiểu lầm.

Nếu y đến trễ một chút thôi, có khi đã phải chứng kiến cảnh tượng còn quá đà hơn nữa.

Người chú luôn giữ hình tượng lạnh nhạt nghiêm túc, giờ đã bung hết ba cúc áo sơ mi, để lộ một vùng ngực rộng.

Còn thiếu niên trước đây chỉ cần y chạm nhẹ đã tỏ rõ vẻ chán ghét, giờ lại chủ động hôn môi ngay trước mặt người đàn ông đó.

Ngay tại văn phòng, chẳng chút kiêng nể. Thậm chí cửa cũng chẳng buồn đóng.

Ai mà biết được còn giấu giếm những gì......

Ánh mắt Ninh Mộc Phong tối lại, nụ cười trên môi cũng dần tắt.

Cũng đúng thôi, người như giám đốc vốn dĩ chỉ cần có tiền là có thể mua chuộc bất kỳ 'nhân viên' nào.

Có cơ hội bám lấy chú của y, thiếu niên tất nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Ánh mắt Ninh Mộc Phong tuy bình thản, nhưng lại khiến người ta khó mà làm ngơ.

Nguyễn Thanh nhận ra ánh mắt của y, vành mắt đỏ lên như thể thấy khó chịu, cơ thể gầy gò run rẩy nhẹ.

Cậu theo phản xạ muốn đẩy giám đốc ra.

Vương Thanh từ lâu đã ghen tị với tất cả những gì Ninh Mộc Phong có.

Ghen tị vì y sạch sẽ, ghen tị vì y xuất thân tốt.

Nhưng thực ra, ghen tị cũng chỉ là biểu hiện của sự tự ti, một thứ tự ti đã ăn sâu vào tận xương tủy.

Thậm chí là không xứng để đứng dưới ánh mặt trời.

Vì Vương Thanh vốn sinh ra đã không sạch sẽ, lúc nào cũng mang theo mùi hôi thối của dơ bẩn.

Còn Ninh Mộc Phong lại như vầng trăng xa xôi, thuần khiết không nhuốm chút bụi trần.

Người ta có thể dễ dàng nhìn thấy phần dơ bẩn của nguyên chủ, nhưng riêng Ninh Mộc Phong là không thể.

Đó là điều mà cậu ta không thể chấp nhận nổi.

Nhưng giám đốc lại không cho Nguyễn Thanh cơ hội tránh né, tay gã siết chặt khiến cậu chỉ có thể ngã vào lòng.

Gã dường như hoàn toàn không thấy sự có mặt của Ninh Mộc Phong, vẫn tiếp tục hôn Nguyễn Thanh.

Thậm chí càng quá đáng hơn.

Gã nắm cằm Nguyễn Thanh, ép cậu ngẩng mặt lên, nụ hôn mang theo hơi thở mạnh bạo, không cho cậu chút khoảng trống nào để từ chối.

[Q1] ?p Th¨¤nh NPC ??c Th¨´ Trong Tr¨° Ch?i V? H?n.N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y kh¨¢m ph¨¢ b?y gi?