抖阴社区

? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 145

64 18 4
                                        

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - 抖阴社区, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

nếu có lỗi, là do con tab hay nhảy chữ của tui(cơ mà nhớ cmt nhắc nếu gặp nha, có thể tui sẽ sửa nếu thấy á hịihi(ФωФ))

.

.

.

Không kịp cảm nhận gì, Thẩm Bạch Nguyệt lập tức sững người, trơ mắt nhìn Nguyễn Thanh bị cô kéo ngã xuống theo.

Nguyễn Thanh cũng choáng váng không kém.

Cậu hoàn toàn không ngờ lại ra nông nỗi này. Rõ ràng cậu đã cố hết sức bám chặt lấy mép vết nứt bên cạnh.

Sớm biết thế, đã để Thẩm Bạch Nguyệt leo lên trước rồi mới kéo cậu theo sau.

Nhưng giờ có nói gì cũng muộn rồi.

Cả hai cứ thế ngã thẳng xuống đất, đúng lúc huyết ảnh cũng hưng phấn lao về phía họ.

Nó không thèm để ý gì đến Thẩm Bạch Nguyệt, hung hăng đạp một chân lên người cô, rồi bật mạnh lên.

Cánh tay đỏ rực như máu vươn thẳng về phía Nguyễn Thanh vẫn còn đang lơ lửng giữa không trung.

Nguyễn Thanh mở to mắt nhìn, muốn né tránh đôi tay vặn vẹo đến mức chẳng còn giống tay người kia.

Nhưng hiện giờ cậu đang ở giữa không trung, hoàn toàn bất lực.

Thẩm Bạch Nguyệt cũng không giúp được gì, cô vừa bị huyết ảnh giẫm xuống, miệng phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng bị thương nặng.

Ngay giây trước khi bị bàn tay đỏ như máu kia chạm đến, Nguyễn Thanh nhắm mắt lại.

Nhưng thay vì rơi vào vòng tay lạnh lẽo, cả người cậu lại đập mạnh lên Thẩm Bạch Nguyệt, khiến cô hộc thêm một ngụm máu nữa.

Nguyễn Thanh thì may mắn không bị thương gì, theo bản năng quay đầu lại—vừa kịp thấy huyết ảnh định tóm lấy mình đã bị thứ gì đó chém đôi ra.

Ở lỗ hổng trên trần, có một người đứng đó, nhìn họ từ trên cao.

Là phó hội trưởng của hiệp hội Vĩnh An.

Nhận ra người đó, Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, lập tức đỡ lấy Thẩm Bạch Nguyệt đang yếu ớt nằm dưới đất.

Cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, vừa lúng túng vừa áy náy, khẽ giọng nói, "Em không sao chứ?"

"Xin lỗi nhé, lúc nãy anh......"

Cậu thật sự thấy áy náy, không ngờ mình yếu đến mức ngay cả Thẩm Bạch Nguyệt cũng kéo không nổi.

Còn rơi trúng người ta nữa chứ.

Thẩm Bạch Nguyệt khẽ lắc đầu, gương mặt trắng bệch.

Thật ra cô hoàn toàn có thể tránh được, nhưng lại cố tình không né.

Người trước mắt này yếu đến vậy, nếu để cậu ngã thẳng xuống nền thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.

Nói cho cùng cũng là vì cô theo bản năng nghe lời cậu, nên mới kéo cậu xuống theo.

Bóng dáng Phong Dã chỉ thoáng hiện ở lỗ hổng vài giây rồi biến mất, trên tầng truyền đến tiếng ầm ầm như thể đang tranh đấu.

[Q1] ?p Thành NPC ??c Thù Trong Trò Ch?i V? H?n.N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?