抖阴社区

Ch??ng 82

227 9 0
                                        

Chương 82: Ngày tốt

Lông mi khẽ run, đôi mi dài nâng lên, Thẩm Niệm đối diện với Yến Chỉ Hành, đôi mắt kia sâu thẳm, dường như muốn cho cậu ảo giác nội tâm bị phơi bày.

Cũng khiến cậu sợ hãi.

Môi hơi hé mở, như cánh bướm đậu trên bàn ủi nóng, giãy giụa, nhưng cuối cùng, vẫn không thể thốt nên lời.

Yến Chỉ Hành chăm chú nhìn cậu, đưa tay, đầu ngón tay còn vương chút hơi lạnh phủ lên, nhẹ nhàng chạm vào hàng mi đang run rẩy kia.

Thẩm Niệm bản năng nhắm mắt lại, sau đó, đột ngột không kịp phòng bị, môi cậu chạm vào một vật lạnh lẽo mềm mại.

Mang theo hơi thở của tuyết.

Lòng bàn tay vốn hờ hững đặt sau gáy cậu không tự chủ được siết chặt, như muốn ôm trọn người trong lòng vào vòng kiểm soát, nhưng lại không nỡ, rồi chậm rãi buông ra.

Cuối cùng, là một cái ôm không thể trốn thoát, cũng sẽ không làm cậu đau.

Cậu nghe thấy tiếng thì thầm thấp thoáng, như nỉ non, cũng như đơn thuần dỗ dành an ủi.

“Ngoan.”

Thẩm Niệm muốn cười, cậu và chữ “ngoan” vốn dĩ chẳng liên quan gì.

Cũng không biết vì sao, so với nụ cười sắp nở, là những giọt nước mắt li ti, làm ướt đẫm hàng mi.

Cậu nghĩ, đây là lần thứ hai.

Yến Chỉ Hành lần thứ hai hỏi cậu câu hỏi này.

Đầu ngón tay không tự chủ được cuộn tròn lại, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng, cậu rũ mắt xuống, tránh ánh mắt Yến Chỉ Hành, nói: “…… Không có.”

Là như vậy.

Có thể nói là lừa dối, nhưng đây mới là phương thức quen thuộc nhất của cậu.

Tinh thần cậu đều yên ổn xuống, ngước mặt nhìn Yến Chỉ Hành, khẽ cười với đối phương.

Yết hầu khẽ động, Yến Chỉ Hành dường như còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, chỉ cúi người, dùng sức mà, trừng phạt cắn nhẹ lên má Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm muốn trốn, nhưng lại bị đối phương giữ chặt eo, chỉ có thể cảm nhận được cảm giác gần như đau đớn, như bị một con mãnh thú lớn đè sau gáy, sau đó gặm nhấm.

Vốc tuyết Yến Chỉ Hành mang vào đã sớm tan hết, thấm ướt một mảng nhỏ thảm, mũi chân cậu lướt qua, cảm giác lạnh lẽo.

Thẩm Niệm cuộn tròn lại, đưa tay đẩy Yến Chỉ Hành ra, buồn bã nói: “Đón giao thừa.”

Đã đến 11 giờ tối.

Yến Chỉ Hành liền lùi lại, nhưng không buông Thẩm Niệm ra, mà đưa tay kéo cậu vào lòng, mình cũng nhanh nhẹn cởi giày lên giường.

Chiếc TV lúc trước hiếm khi bật hôm nay lại có cảm giác tồn tại rõ ràng, vào giao diện chính, Yến Chỉ Hành đang muốn chiếu lên màn hình, bị Thẩm Niệm ngăn lại.

Giọng cậu hơi khàn, nói: “Cái này thôi.”

Yến Chỉ Hành tự nhiên nghe theo cậu, ngước mắt nhìn qua, vừa lúc thấy một con linh cẩu đang giằng co với mấy con chó hoang, cảnh tượng có vài phần đẫm máu.

B? ??i L?o C? Ch?p Ki?u D??ng - Tr??ng Kh?n Xu?n K?N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?