抖阴社区

Ch??ng 4

61 12 2
                                    


Đã qua một tuần kể từ khi cuộc săn bắn kết thúc. Tuy rằng vết thương nơi gót chân Chính Quốc đã lành lặn đáng kể, nhưng vẫn còn âm ỉ đau khiến nó chẳng thể tự do bay nhảy như trước được. Tiểu thái tử đã bị nhốt ở đây đúng mười ngày rồi, mỗi ngày chỉ toàn thấy người ra người vô, bản thân ngược lại chẳng được đi đâu thực khiến nó buồn muốn chết.

- Thái Hanh à... ta chán...

Ngón tay trắng trẻo khẽ khắc nhẹ vài đường tròn trên chiếc chăn thêu chỉ vàng mềm mại, đôi môi nhỏ chu ra thập phần đáng yêu.

Lại nhắc tới Thái Hanh, từ sau cuộc đi săn thì nó chẳng thấy tăm hơi hắn đâu nữa. Cũng không phải là không rõ lý do, Chính Quốc thừa biết Thái Hanh sợ bị trách phạt nên mới ngày đêm miệt mài đèn sách. Nhưng mà Chính Quốc thực uất ức tới mức giận dỗi, dù vậy hắn cũng không thể dành chút thời gian sang thăm nó được sao?

Càng nghĩ lại càng thấy bản thân đáng thương. Chân đau không đi được, phụ hoàng thì vẫn còn giận nó lắm, đến nay vẫn chưa sang hỏi thăm. Hoàng hậu cùng Nghiên phi thì tất bật sắc những loại thuốc đắng ngắt. Niềm hi vọng cuối cùng chính là Kim Thái Hanh, vậy mà hắn cũng chẳng sang thăm hỏi. Chính Quốc tích từng chút uất ức nén thành nước mắt, bắt đầu giàn giụa.

- Hức... hức... sao ta lại đáng thương thế này...? Hức... Thái Hanh ơi... ta muốn đi... hức... đi chơi mà...

Chính Quốc không ngừng khóc, nhưng chỉ dám thút thít trong cuống họng, bản thân tiểu thái tử là đang sợ bị kẻ hầu người hạ nếu phát hiện sẽ xấu hổ muốn chết. Đường đường là thái tử, bộ dạng này tuyệt đối không thể để người khác dòm ngó.

____________________

Thái Hanh tay cầm bút pháp, tay bê một đĩa điểm tâm bản thân vừa mới xin được ở trù phòng hí ha hí hửng đi về hướng ngược lại hướng bản thân vẫn thường hay đi, không ngừng nhoẻn miệng cười tươi.

Chuyện là Thái Hanh hôm nay cảm thấy tâm trạng phụ thân cùng mẫu thân rất tốt, cả ngày không hề trách mắng hắn một câu nào. Vì lẽ đó nên nay hắn mới bạo gan sang gặp tiểu thái tử kia. Nhắc tới Chính Quốc hắn lại càng vui hơn. Mấy ngày nay hắn đã không được gặp nó rồi, thực cảm thấy bản thân rất có lỗi, nhưng biết làm sao được, hắn còn phải lo chính sự trước, đảm bảo tính mạng cho cả hai. Thái Hanh cũng biết tính toán lắm đó nha!

- Chính Quốc sẽ bất ngờ lắm cho coi.

Thái Hanh càng nghĩ hai chân càng thoăn thoắt hướng về phía trước hơn. Thoáng cái đã đứng trước cung thái tử. Bởi vì hắn muốn dành cho nó một bất ngờ lớn nên quyết định không cho người báo trước, trực tiếp mà lén lút tiến vào, miệng không khỏi cười khúc khích.

- Hức... buồn quá đi... hức...

Chính Quốc ở trong này nào có hay đại sự gì sắp diễn ra, chỉ biết bản thân nãy giờ ngồi đây khóc không thành tiếng đã rất lâu rồi, lâu đến mức cả hai mắt tròn sưng hết cả lên, mở chẳng nổi nữa.

- ... Chính Quốc à... sao ngươi lại khóc thế...?

Thái Hanh định sẽ chạy ù tới hù Chính Quốc một trận long trời lở đất, chẳng ngờ mọi chuyện lại đi xa với những gì hắn suy đoán. Chính Quốc hiện tại trong mắt hắn là một bộ dạng tội nghiệp đến đáng yêu a. Ánh mắt Kim Thái Hanh khi nhìn thấy gương mặt giàn giụa nước mắt của Chính Quốc thì không tránh khỏi tia đau lòng, trong giọng nói còn có chút run run, chính là sợ tiểu thái tử xảy ra chuyện gì.

L? | 抖阴社区N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?