- Hoàng thượng, đã canh ba rồi sao Người chưa ngủ?- Tấu chương vẫn còn, trẫm không thể bỏ mặc mà nghỉ ngơi.
- Hoàng thượng, xin Người hãy bảo trọng long thể.
Tân hoàng đế thở dài, chẳng nói câu gì, cứ thế xử lí từ quyển này đến quyển khác. Tay uyển chuyển hạ xuống nét bút cuối, cùng lúc ấy cũng đã là canh tư. Dẫu cho cơ thể đã gần như chẳng thể trụ vững, Người vẫn đều đều cầm tấu chương phê duyệt không nghỉ.
Vị thái giám khẽ thở dài, Hoàng thượng nỗ lực nhiều đến như vậy cũng chỉ vì muốn chứng tỏ ngai vàng này xứng đáng để Người ngồi lên, không phải Người thì chẳng là ai khác. Hai mươi mốt tuổi đăng cơ, quan lại trong triều liên tục chèn ép, gánh nặng người mang căn bản đã quá sức chịu đựng của một thiếu niên còn non trẻ. Hai mươi mốt tuổi bè bạn vô lo vô nghĩ thoải mái vui chơi thì Điền Chính Quốc lại phải giam mình trong chốn hoàng cung lạnh lẽo, ngày ngày đối mặt với hàng tá tấu chương, chẳng những thế còn phải nghĩ cách đối phó với đám đại thần trong triều.
Điền Chính Quốc khẽ phẩy tay:
- Thôi, ngươi lui đi, ta muốn một mình.
- Thưa, vâng.
Y lại cầm lên tờ sớ thơm mùi mực. Mắt đặt từng câu chữ báo cáo về hạn hán năm nay, nhưng tâm trí y lại để về vị tướng quân nọ. Chính Quốc nhìn ra cửa sổ, nhìn con chim thước đang gật gù mà lòng nặng trĩu.
Thái Hanh, ở biên cương ấy có lạnh lắm không? Ở nơi xa ấy có nhớ ta không? Ta chỉ có một mình, rất lạnh, rất nhớ ngươi.
Màn đêm tịch mịch bao trùm chốn hoàng cung lạnh lẽo, lòng người nặng trĩu, Chính Quốc lặng lẽ rơi lệ, nhớ về tháng ngày xưa cũ đã qua.
____Năm ấy, Điền Chính Quốc mười lăm tuổi, Kim Thái Hanh mười bốn tuổi chín tháng.
Trong tẩm cung của hoàng thượng, thái tử ôm chặt lấy cánh tay Ngài, một khóc hai nháo ba thắt cổ:
- Phụ hoàng ơi, con mười lăm tuổi rồi, nên là sinh thần năm nay phụ hoàng tổ chức to thật to nha.
- Hoàng nhi, năm nay con đã lên mười lăm, không thể nhõng nhẽo như lúc lên ba nữa. Đã đến lúc phải trưởng thành hơn rồi.
Mỗi lời Hoàng thượng nói ra đều rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Chính Quốc hiểu rõ là không phải vậy. Người chính là đang dạy bảo, đang muốn Chính Quốc nghiêm túc sửa đổi. Trưởng thành đúng là cần thiết nhưng mà dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi, căn bản vẫn còn là tuổi vui chơi.
Thấy Chính Quốc im lặng không nói, Hoàng thượng khẽ thở dài. Đứa nhỏ này còn điều gì uất ức trong lòng hay sao.
-Hoàng nhi, năm nào ta cũng đều tổ chức tiệc mừng sinh thần của con, lại còn rất to nữa. Nói trẫm nghe, con không vừa ý điểm nào?
Chính Quốc xụ mặt:
- Vốn dĩ to là phải yến tiệc cơ, xong có mấy tỉ tỉ múa cơ, chứ mọi năm á, phụ hoàng đến chỉ có nửa canh giờ, mẫu hậu cùng mẫu phi ngồi được một canh liền nói đau đầu đau bụng, mọi người dần dần về hết, chỉ còn lại Thái Hanh, con với bát mì trường thọ thôi.

B?N ?ANG ??C
L? | 抖阴社区
FanfictionTác ph?m thu?c quy?n s? h?u c?a STTK. Vui lòng kh?ng ??ng l?i, chuy?n ver ho?c làm b?t c? vi?c gì ?nh h??ng ??n quy?n s? h?u tác ph?m c?a team. - STTK | WRITE - Bìa: Design by Mint.