Lưu ý nhỏ:
Từ chương này sẽ đổi tên nhân vật công từ Đường Trữ thành Đường Ninh. Do sự sai sót nên mong mọi người thông cảm.
---------------
Bạch phu nhân cầm một phần cơm đặc chế cho ngự thú đi tới, đưa cho hai con mèo rồi nói: "Tiểu Hiển, con có thả Mạc Tư ra không?"
Bạch Hiển nhìn một lúc rồi lắc đầu: "Dạ thôi ạ, nó hơi to, đợi đến tối thả ra chơi cùng cũng được." Thực ra, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách để nói với người nhà rằng mình đã có thêm bốn con rồng con!
Bạch phu nhân cũng không để ý, đặt phần thức ăn còn lại vào tủ lạnh, "Hai anh trai của con đã thức dậy chưa? Mẹ, ba và ông ngoại đang dọn dẹp trong nhà, nhiệm vụ đi mua đồ ăn giao lại cho các con nhé."
Đến khi ba anh em ra khỏi nhà đã gần 9 giờ, Bạch Hiển không kìm được háo hức, kéo hai người kia đi nhanh, "Đi thôi, đi thôi! Ở khu phố thương mại có trung tâm mua sắm, rất gần, chúng ta đi bộ qua đó luôn nhé!"
Hai người kia cũng không có ý kiến gì.
Tới khu phố thương mại, cảnh tượng náo nhiệt nơi đây khiến cả ba người đều sững sờ, dòng người đông đúc ít nhất gấp ba lần ngày thường, Bạch Hiển giật giật khóe miệng, thành thạo dẫn hai anh vào trung tâm thương mại "Thiên Nhiên Nhạc", vừa đi vừa lẩm bẩm, "Thấy chưa, em đã bảo đi sớm rồi, bây giờ thì chen chúc như cá hộp luôn!"
Hai anh em nhìn nhau, lập tức hối hận.
Nhưng may mắn là trung tâm mua sắm rất rộng rãi, bên trong thoáng đãng hơn hẳn bên ngoài, sau khi bước vào, cảm giác chật chội như sóng người ngoài kia lập tức tan biến.
Bên trong Thiên Nhiên Nhạc, tầng một chủ yếu sẽ là các cửa hàng quần áo và quầy thu ngân, vài chiếc thang máy dẫn xuống tầng hầm. Nhìn quanh những cửa hàng thời trang đa dạng xung quanh, rồi lại nhìn bộ sơ mi giản dị của Bạch Hiển, hai anh em chỉ liếc nhau một cái, sau đó liền kéo em trai lại.
Bạch Hiển: ? ? ?
Rất nhanh, Bạch Hiển đã muốn khóc: "Anh cả, anh hai, em thật sự không cần mua nhiều quần áo thế này đâu, đủ mặc là được rồi mà!"
Lúc này, Bạch Hiển đã thử không biết bao nhiêu bộ, mỗi lần hắn thay một bộ, đều là do Bạch Quỳnh đứng bên cạnh xúi giục. Từ bộ vest thanh lịch mang phong thái cấm dục, đến trang phục thể thao năng động, hay thậm chí cả cổ phục mang đậm nét độc đáo, bộ nào mặc lên người Bạch Hiển cũng tựa như tỏa sáng thêm vài phần.
Những người xung quanh không khỏi dừng lại ngắm nhìn, thi thoảng còn buột miệng thốt lên vài tiếng trầm trồ, mấy nhân viên bán hàng thì ra sức tâng bốc, khiến hai người anh vui vẻ hết mức, Bạch Cảnh chẳng chút do dự quẹt thẻ thanh toán ngay lập tức.
Nhìn dáng vẻ "bại gia tử" của hai người kia, Bạch Hiển đau răng, "Đủ rồi, đủ rồi! Lát nữa chúng ta còn không mang nổi về mất, hay là mua thêm một bộ cho ba mẹ và ông ngoại rồi về thôi."
Chủ yếu là từ khi vào Thiên Huyền, hầu hết thời gian Bạch Hiển đều mặc đồng phục học viện, những bộ quần áo bình thường này gần như chẳng có cơ hội mặc, mua về chỉ để nằm yên trong tủ thì đúng là quá lãng phí.
Bạch Cảnh đành từ bỏ ý định bắt hắn thử thêm mấy bộ nữa, quay sang chọn quà cho người lớn, đợi đến khi mua đủ quà cho tất cả mọi người, họ mới nhờ nhân viên giao hàng tận nhà, sau đó đi xuống thang máy mua đồ ăn.
Dù Bạch Cảnh là thiên tài trên thương trường, nhưng trong khoản đi chợ mua thực phẩm, lại hoàn toàn mù tịt, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. So với anh cả, hai cậu em sống ở chủ thành có kỹ năng sinh hoạt vượt trội hơn ít nhất mười tám con phố.
Vừa bước vào lối vào khu thực phẩm, trước mắt hiện ra đủ loại rau củ quả tươi xanh, tràn ngập sắc màu, Bạch Hiển lập tức nắm quyền chỉ huy, bắt đầu phân công nhiệm vụ cho hai anh trai, "Anh cả đi lấy giỏ hàng, anh hai lấy thêm mấy túi đựng đồ."
Nhưng khổ nỗi, Bạch Cảnh chưa từng đến đây bao giờ, hoàn toàn không biết giỏ đựng và xe đẩy ở đâu, vẻ mặt mờ mịt đứng ngơ ngác giữa khu bán hàng, quay đầu tứ phía cố gắng tìm kiếm.
"Phụt" Một tiếng cười bật ra từ bên cạnh, Bạch Cảnh quay đầu lại nhìn, thì thấy một cô gái rất cao ráo, dung mạo xinh đẹp, khí chất phóng khoáng, trên mặt vẫn còn nụ cười chưa kịp thu lại. Thấy anh quay sang, cô cũng chẳng chút ngại ngùng, hỏi thẳng, "Anh đang tìm gì à?"
Dù bình thường có điềm tĩnh đến đâu thì anh vẫn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, Bạch Cảnh hơi đỏ mặt, gật đầu: "Ừ, tôi đang tìm xe đẩy và giỏ hàng."
Cô gái lại không nhịn được mà bật cười, vẫy tay gọi anh đi theo, dẫn anh đến một góc tường, nơi có mấy hàng xe đẩy được xếp gọn,"Nhìn anh là biết không phải người chủ thành rồi, mới đến đây à?"
Bạch Cảnh im lặng gật đầu, hoàn toàn từ bỏ việc giữ gìn hình tượng, ngay lúc đó phía sau vang lên giọng nói của Bạch Hiển, "Anh cả, anh đang ở đâu?"
Hóa ra Bạch Hiển vừa đi được vài bước, chợt nhớ ra rằng Bạch Cảnh có khi chẳng biết xe đẩy và giỏ hàng đặt ở đâu, liền quay lại tìm, không ngờ mới quay về đã chẳng thấy bóng dáng người đâu nữa.
Còn chưa kịp mở miệng trả lời, cô gái bên cạnh đã kinh ngạc lên tiếng: "Tiểu Hiển?"
Bạch Hiển quay đầu nhìn, ồ, chẳng phải là Lăng Vị sao? Còn cái người đang toát ra khí chất yếu đuối, bất lực bên cạnh, chẳng phải chính là anh trai mình à?
Bạch Hiển nhịn cười, đi tới vỗ vai Bạch Cảnh, "Xin lỗi, anh cả, em quên mất là anh không quen thuộc chỗ này."
Bạch Cảnh bình tĩnh lắc đầu, nếu bỏ qua ánh mắt đang đảo qua đảo lại đầy mất tự nhiên của anh, thì có vẻ như vẫn còn giữ được chút thể diện.
Lăng Vị bật cười lắc đầu, "Tiểu Hiển, lâu rồi không gặp, vừa nãy không biết đây là anh trai em, đừng để ý nhé."
Cô biết Bạch Quỳnh là con thứ, trong nhà còn có một vị anh cả thì cô đã biết, Bạch Cảnh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý không sao cả.
Bạch Hiển tiện tay cầm một quả dưa chuột, cười hỏi: "Lâu rồi không gặp, chị Lăng, chị cũng ra mua đồ à?"
Lăng Vị gật đầu, "Đi chơi với thằng em, nó cứ nằng nặc đòi lôi chị ra ngoài, không thì chị đã ở nhà rồi." Cô lắc đầu giả vờ thở dài.
Bạch Hiển mìm cười, "Vậy được rồi, chúng ta đi trước mua đồ ăn."
Lăng Vị vẫy tay chào bọn họ, "Đi đi, Tết xong rảnh thì đến tìm bọn chị chơi, mọi người cũng không bận gì đâu."
Bạch Hiển trả lời: "Được!"
Đi được một đoạn, Bạch Hiển liền giải thích, "Anh cả, người khi nãy là Lăng Vị, đội viên trong đội của anh hai, rất lợi hại, cũng đối xử với em rất tốt."
Bạch Cảnh gật đầu đầy suy tư, vừa quay đầu lại thì suýt nữa đụng trúng Bạch Quỳnh đang chạy tới, "Hự! Lão Nhị! Em chạy nhanh vậy làm gì?"
Bạch Quỳnh trực tiếp kéo cả hai người lao về khu hải sản, "Mau lên! Có hai con tôm hùm siêu to và một con cua hoàng đế, xem có mua không!"
Cua hoàng đế ở đây đúng nghĩa là cua hoàng đế—một ma thú cấp 30, dù ở vùng biển cũng cực kỳ đắt hàng, thế mà lại có thể mang tới chủ thành để bán?
Hai người lập tức sáng mắt, vội vàng đi theo.
Trong đám đông, một con cua hoàng đế khổng lồ được đặt trên quầy, mai lớn bằng quả bóng rổ, chân dài nửa mét, từng chiếc càng thô to rắn chắc, mai còn có gai nhọn. Nó bị trói chặt bằng dây thừng, nhưng râu vẫn không ngừng rung động, còn sống, vô cùng tươi.
Xung quanh, không ít người hỏi giá, một ngườiđàn ông trung niên bên quầy không thèm ngẩng đầu, chỉ thản nhiên đáp:
"Bán nguyên con, 20 vạn tinh tệ thì lấy!"
!
20 vạn tinh tệ, ngay cả xương ma thú cấp 30 còn chưa tới 10 vạn,huống hồ đây chỉ là một con cua ăn để tăng cường thể chất, vậy mà lại bán đến 20 vạn?
Lập tức, nhiều người tản ra, chỉ còn một số ít đứng lại trả giá,
"Quá đắt, có thể bán lẻ không?"
"Giá cũng cao quá rồi."
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, đôi mắt sắc như chim ưng khiến người khác lập tức im bặt, "Giá cả không đổi, mua thì mua, không mua thì cút!"
Đám đông nhanh chóng vơi đi đáng kể, Bạch Hiển nãy giờ đứng phía sau quan sát, vô tình chạm mắt với con cua hoàng đế, đôi mắt tròn vo như hai hạt đậu đen còn hơi rung rung, hắn nuốt nước bọt, kéo tay Bạch Cảnh hỏi nhỏ: "Anh cả, con này có đáng tiền không, chúng ta có mua nữa không?"
Bạch Cảnh cười khẽ: "Muốn ăn?"
Người đàn ông trung niên dường như nghe thấy, lập tức nhìn chằm chằm vào ba người họ, Bạch Hiển chần chừ nửa ngày vẫn chưa trả lời, Bạch Cảnh bật cười, bước tới nói chuyện với người đàn ông trung niên: "Có giao hàng tận nơi không?"
Người đàn ông nhướng mày: "Có."
Bạch Cảnh không chút do dự quẹt thẻ thanh toán: "Được." Rồi đưa cho ông ta một địa chỉ.
Không ngờ khi thấy địa chỉ này, người đàn ông sững sờ, ngẩng lên nhìn Bạch Cảnh, hạ giọng hỏi: "Các người quen biết Trác lão tiên sinh?"
Ba người lập tức cảnh giác, người đàn ông lắc đầu cười nói: "Tôi có quen lão tiên sinh, không có gì đâu, tôi sẽ gửi hàng đến đó."
Bọn họ còn định hỏi tiếp, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng đóng gói con cua, xách lên rồi rời khỏi đám đông, những người xung quanh thấy vậy cũng lần lượt tản đi.
Bạch Hiển nhìn theo bóng lưng ông ta, nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm, kéo hai anh trai tiếp tục đi dạo, Bạch Cảnh thì lấy thiết bị liên lạc gửi tin nhắn cho Trác Phong.
Sức mua của hai ông anh thực sự quá khủng khiếp, có lẽ vì hiếm khi có dịp đi chợ thế này, Bạch Cảnh vô cùng hứng khởi, còn Bạch Quỳnh thì lại càng thêm phấn khích, cứ như muốn khuấy đảo cả khu mua sắm. Cuối cùng Bạch Hiển đau đầu không nỡ nhìn, cuối cùng lấy lý do sắp đến trưa để kéo hai người về, ba người đứng trước cửa trung tâm thương mại, xách theo đống lớn túi lớn túi nhỏ, nhìn nhau không nói nên lời.
Bạch Hiển thở dài bất lực, biết như vậy đã kêu đại ca lái xe, nhiều đồ như vậy, muốn mang về cũng rất khó!
Nghĩ một lát, hắn đành triệu hồi Mạc Tư ra, treo đồ lên lưng nó, nhưng không ngờ vẫn không đủ chỗ, đồ cứ rơi xuống, khiến Mạc Tư bực mình. Cuối cùng, nó trực tiếp ngậm lấy hai túi cuối cùng, bay thẳng về nhà Trác Phong.
Bạch Hiển cạn lời, "Các anh, em không bao giờ đi mua sắm với hai người nữa."
Hai người kia chỉ biết cười gượng, kéo hắn về nhà.
Vừa bước vào, họ liền thấy Bạch phu nhân và Bạch Thành đang dọn dẹp, còn Mạc Tư ngoan ngoãn ngồi một bên, miệng vẫn cắn hai túi đồ chưa chịu thả xuống.
Vừa thấy bọn họ về đến nhà, Bạch phu nhân dở khóc dở cười, "Các con giỏi lắm, mua nhiều thế này, ăn đến tận Tết Nguyên Tiêu cũng chưa hết!"
Bạch Hiển lập tức đổ lỗi, "Không phải con đòi mua đâu, là hai người này không dừng lại được! Nếu không phải con bảo về nhà ăn cơm, chắc còn tiếp tục mua nữa đấy."
Nhìn bộ dạng bán đứng anh trai không chút do dự của hắn, Bạch phu nhân bật cười, "Được rồi được rồi, mau rửa tay đi, ông ngoại đã viết xong mấy câu đối, các con đi dán đi."
Ba người vội vàng rửa tay rồi chạy đến quấn lấy Trác Phong, lúc này Trác Phong đang cầm bút lông viết lời chúc và câu đối, những câu đối này không chỉ dùng để dán trong nhà mà còn tặng cho mấy người bạn của ông, tính ra số lượng cũng không ít.
Bạch Hiển hiếu kỳ liếc nhìn, chỉ thấy nét chữ của ông ngoại mạnh mẽ hữu lực, bút pháp tròn trịa, phóng khoáng mà bao dung, "Oa, đẹp quá!"
Lời nói rất bình thường nhưng lại khiến Trác Phong vui vẻ hơn bất cứ lời nịnh hót nào, ông cười haha, "Đẹp chứ? Chữ anh cả con viết cũng không tệ, nhưng anh hai con thì thôi đi, chữ xấu như chó bới ấy."
Bạch Quỳnh lập tức phản đối, "Đó là vì con chưa học nghiêm túc thôi! Tiểu Hiển cũng chưa học qua, con không tin nó viết đẹp hơn con!"
Bạch Hiển không vội đáp, chỉ cầm lấy một cây bút lông khác, mạnh mẽ vung bút trên tờ tuyên chỉ, chép lại một câu đối mà ông ngoại vừa viết.
Nét bút phóng khoáng như rồng bay phượng múa, ánh mắt trong mắt Trác Phong lóe lên kinh ngạc, chữ của Bạch Hiển không thuộc trường phái nào, nhưng lại độc đáo, phóng khoáng đến cực điểm, khí chất hòa hợp với chính bản thân cậu, nhìn vào cũng khá thuận mắt.
Bạch Hiển viết xong, đắc ý đặt bút xuống, hà hơi thổi khô mực, Đùa à, dù sao cũng theo ông nội học thư pháp từ bé, đánh bại một Bạch Quỳnh chưa từng tĩnh tâm luyện chữ, chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
---------------
Tác giả có lời muốn nói:
(Bạch Hiển: Hối gận, vì cái gì không đi xe, hazz, không nghĩ tới xém đứt tay, vậy thì chỉ có thể lấy Mạc Tư làm culi!
Mạc Tư: !! Chủ nhân của ta thật tốt! Ngậm.jpg)
---------------
Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả
Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và "@Kat_5110"
------------HẾT CHƯƠNG 51------------
Đã sửa: 17/3/2025