¶¶ÒõÉçÇø

[Q1] ?p Th¨¤nh NPC ??c Th¨´ Tro...

By nappingdoor

149K 16.7K 1.3K

M?t c?u t¨®m g?n: M?i ng¨¤y ??u v¨¬ sinh t?n m¨¤ nh?p vai L?p ?: Ch? c?n t?n t?i, l?p t?c n?m trong tay ti?m n?n... More

¡¾ Gi?i Thi?u ¡¿
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 1
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 2
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 3
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 4
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 5
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 6
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 7
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 8
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 9
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 10
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 11
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 12
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 13
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 14
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 15
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 16
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 17
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 18
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 19
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 20
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 21
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 22
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 23
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 24
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 25
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 26
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 27
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 28
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 29
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 30
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 31
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 32 p1
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 32 p2
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 33
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 34
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 35
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 36 p1
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 36 p2
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 37
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 38
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 39
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 40 p1
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 40 p2
?[Ph¨°ng Livestream Kh?ng B?]. 41 (K?t)
?Ngo?i truy?n: ?n L?
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 42 p1
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 42 p2
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 43
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 44
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 45
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 46
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 47
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 48
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 49
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 50
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 51
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 52
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 53
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 54
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 55
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 56
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 57
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 58
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 59
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 60
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 61
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 62
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 63
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 64
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 65
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 66
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 67
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 68
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 69
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 70
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 71
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 72
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 73
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 74
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 75
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 76
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 77
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 78
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 79
? [Tr??ng Trung H?c S? 1]. 80 (K?t)
? [Khu T?y S?n]. 81
? [Khu T?y S?n]. 82
? [Khu T?y S?n]. 83
? [Khu T?y S?n]. 84
? [Khu T?y S?n]. 85
? [Khu T?y S?n]. 86
? [Khu T?y S?n]. 87
? [Khu T?y S?n]. 88
? [Khu T?y S?n]. 89
? [Khu T?y S?n]. 90
? [Khu T?y S?n]. 91
? [Khu T?y S?n]. 92
? [Khu T?y S?n]. 93
? [Khu T?y S?n]. 94
? [Khu T?y S?n]. 95
? [Khu T?y S?n]. 96
? [Khu T?y S?n]. 97
? [Khu T?y S?n]. 98
? [Khu T?y S?n]. 99
? [Khu T?y S?n]. 100
? [Khu T?y S?n]. 101
? [Khu T?y S?n]. 102
? [Khu T?y S?n]. 103
? [Khu T?y S?n]. 104
? [Khu T?y S?n]. 105
? [Khu T?y S?n]. 106
? [Khu T?y S?n]. 107
? [Khu T?y S?n]. 108 (K?t)
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 109
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 110
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 111
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 112
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 113
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 114
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 115
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 116
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 117
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 118
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 119
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 120
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 121
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 123
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 124
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 125
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 126
???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 127 (K?t)
???? Ngo?i truy?n: V??ng Thanh
???? Ngo?i truy?n: Ninh M?c Phong
???? Ngo?i truy?n: S? D?t
? [Th¨¤nh Tr¨° Ch?i]. 128
? [Th¨¤nh Tr¨° Ch?i]. 129
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 130
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 131
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 132
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 133
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 134
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 135
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 136
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 137
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 138
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 139
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 140
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 141
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 142
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 143
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 144
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 145
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 146
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 147
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 148
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 149
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 150
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 151
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 152
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 153
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 154
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 155
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 156
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 157
? [Huy?t ?nh Qu? D?]. 158 (K?t)
?Ngo?i truy?n: D??ng Th?n Ng?n
? [Th¨¤nh Tr¨° Ch?i]. 159
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 160
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 161
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 162
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 163
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 164
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 165
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 166
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 167
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 168
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 169
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 170
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 171
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 172
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 173
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 174
?? [B¨²t Ti¨ºn]. 175

???? [?i T¨¬nh ??m M¨¢u]. 122

165 28 6
By nappingdoor

Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - ¶¶ÒõÉçÇø, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)

.

.

.

Hiện tại, vị trí của các người chơi đều không quá khác biệt, đều đang ở khu vực giữa cầu vượt.

Chỉ còn mười lăm giây, trừ khi là người cực kỳ giỏi vận động, nếu không thì rất khó thoát khỏi phạm vi cây cầu trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Kẻ chủ mưu rõ ràng không để lại cho họ bất kỳ con đường sống nào.

Cây cầu lúc này người qua kẻ lại tấp nập, âm thanh hỗn loạn gần như hoàn toàn che mất tiếng đếm ngược.

Nếu không phải do NPC nhắc nhở, có lẽ họ còn chưa phát hiện ra điều gì. Đến khi vụ nổ xảy ra, e rằng tất cả đều sẽ mất mạng ngay tại đây.

Khi có một người chơi ở vị trí cao hơn trèo xuống, những người khác lập tức chạy đến mép cầu để nhìn xuống phía dưới, muốn xác nhận xem những gì Nguyễn Thanh vừa nói có thật không.

Người chơi cao ráo sau khi nhìn rõ thời gian đếm ngược thì không cần suy nghĩ thêm, lập tức trèo lên mặt cầu và hét lớn, "Chạy mau!!! Còn mười lăm giây!!!"

Một người chơi có vẻ cà lơ phất phơ, thoạt nhìn có chút thờ ơ, nghe vậy thì trừng to mắt, lập tức quay đầu muốn kéo Nguyễn Thanh bên cạnh cùng chạy trốn.

Nhưng Nguyễn Thanh khi đó đã không còn ở bên cạnh hắn nữa.

Cậu đang ở...... ngay bên mép cầu.

Thậm chí đã trèo qua lan can.

Người chơi thờ ơ kia chợt rùng mình trong lòng, theo bản năng định lao tới giữ Nguyễn Thanh lại.

Trên thực tế, ngay khi nói xong về quả bom, Nguyễn Thanh đã không quan tâm đến những người chơi khác nữa. Cậu nhanh chóng đảo mắt quan sát xung quanh.

Kẻ chủ mưu chắc chắn đã tính toán thời gian cực kỳ chính xác, tuyệt đối không để lại quá nhiều cơ hội cho họ trốn thoát.

Với thể lực của mình, cậu biết chắc không thể chạy đến hai đầu cầu kịp lúc.

Bên dưới cầu là đường lớn, xe cộ qua lại tấp nập, lượng xe khá đông.

Ánh mắt Nguyễn Thanh lập tức tập trung vào một chiếc xe chở rau củ của căng-tin trường đang chạy tới gần phía dưới cầu.

Cầu vượt cao khoảng tám mét, nên thời gian vật thể rơi tự do là khoảng 1,27 giây.

Chiếc xe cách cầu chừng 30 mét, chạy với tốc độ khoảng 7 mét mỗi giây, sẽ đến dưới cầu trong khoảng 4,28 giây.

Chỉ cần nhảy xuống sau ba giây là có thể đáp chính xác lên xe. Mớ rau củ trên xe cũng sẽ giúp giảm bớt lực va chạm khi tiếp đất.

Điều duy nhất cần chú ý là trong quá trình xe di chuyển, nếu không thực hiện đúng kỹ thuật tiếp đất, cậu có thể bị bật văng xuống đường.

Sau khi tính toán xong, Nguyễn Thanh bắt đầu đếm ngược trong lòng.

Ba giây.

Hai giây.

Một giây.

Chính là lúc này.

Nguyễn Thanh buông tay khỏi lan can, thả người rơi xuống.

Đúng lúc đó, chiếc xe phía dưới cũng vừa chạy tới.

Nguyễn Thanh biết cách sử dụng tư thế rơi để giảm lực va đập và thương tích. Ngay khi tiếp xúc với đống rau củ, cậu lập tức chuyển mình, lưng tiếp đất trước, lăn theo hướng xe chạy mấy vòng rồi nhanh chóng ổn định lại tư thế.

Vì xe chất đầy rau củ nên phần lớn lực va chạm được giảm bớt. Cậu tiếp đất an toàn, chỉ bị đau nhẹ do va chạm, không có gì nghiêm trọng.

Chỉ là quần áo hơi dính chút màu từ rau củ.

Xe chạy khá nhanh, áo khoác rộng của Nguyễn Thanh bị gió thổi tung bay, nhìn không hề nhếch nhác mà ngược lại, còn tăng thêm vài phần phong trần cuốn hút.

Gió làm tóc cậu rối nhẹ, để lộ đôi mắt xinh đẹp, sâu thẳm như có hàng vạn ngôi sao, lấp lánh ánh sáng.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, toàn thân Nguyễn Thanh tựa như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo, đẹp đến ngỡ ngàng.

Cậu chỉ đơn giản đứng đó, mà đã khiến người khác không thể rời mắt.

Người xem kênh phát sóng trực tiếp cũng lặng người.

【 Làm sao có người lại đẹp như thế này? Cái đẹp này không phải chỉ ở vẻ ngoài, mà là cảm giác cả khoảnh khắc khi ẻm nhảy xuống kia, như thể làm bừng sáng cả không gian. 】

【 Giờ thì tui đã hiểu vì sao trong phim, sát thủ nhìn thấy nữ chính liền đơ người, không thể ra tay. Nếu là tui, tui cũng không nỡ. Kẻ chủ mưu kia rốt cuộc làm sao mà ra tay cho nổi? Bị mù à!? 】

【 Kẻ chủ mưu đâu rồi? Kẻ chủ mưu đâu rồi? Có ở đây không? Bà xã mị xinh đẹp như vậy mà cũng dám cho nổ? Nếu không dùng đến đôi mắt nữa thì hãy quyên tặng cho người cần, cảm ơn! 】

【 Có ai để ý tới sự can đảm của ẻm hông vậy? Dù học vật lý giỏi đến đâu, tính toán được thời gian và tốc độ, thì xe vẫn rất nhanh, chỉ cần sai một chút thôi là sẽ rơi thẳng xuống đất mà chết! Ẻm dám làm như vậy sao!? 】

Trên cầu không chỉ có người chơi, còn có cả học sinh đi ngang qua và tụ tập xem náo nhiệt.

Nếu có ai để ý kỹ sẽ thấy trong đám người có một học sinh trông khá kỳ lạ.

Từ lúc Nguyễn Thanh xuất hiện trên cầu, người này đã liên tục quan sát vị trí và động tác của cậu, giống như đang chuẩn bị sẵn sàng đưa cậu thoát khỏi cây cầu bất cứ lúc nào.

Như thể...... từ đầu đã biết dưới cầu có bom vậy.

Nhưng mọi sự chú ý đều dồn vào thi thể cảnh sát mà kiểm tra, không ai để ý đến học sinh kia.

Khi nghe thấy chỉ còn mười lăm giây, người này lập tức định kéo Nguyễn Thanh cùng chạy trốn, nhưng gã ta lại thấy Nguyễn Thanh đã trèo qua lan can.

Gã ta hoảng loạn, trừng lớn mắt, lao về phía Nguyễn Thanh, định kéo cậu lại.

Nhưng đã chậm một bước.

Người kia không kịp túm được Nguyễn Thanh, vội vàng nhảy theo sau.

Ý định muốn cứu người rất rõ.

Nguyễn Thanh vừa ổn định trên xe thì nhìn thấy người đó cũng đang rơi xuống.

Nhưng người kia không giống Nguyễn Thanh, hoàn toàn không có tính toán hay kế hoạch gì, cứ thế nhảy thẳng xuống theo bản năng.

Khoảng cách tám mét không phải quá cao, nhưng cũng chẳng thấp. Nếu may mắn thì có thể chỉ bị thương nhẹ, còn không thì chắc chắn bị thương nặng.

Vận khí của người kia có vẻ không tốt, đúng lúc gã ta rơi xuống thì một chiếc xe khác cũng chạy ngang qua.

Với tốc độ hiện tại, chiếc xe kia vừa hay đụng phải vị trí gã ta rơi.

......Thảm hơn cả ngã thẳng xuống đất.

Nhưng điều xảy ra tiếp theo lại ngoài dự đoán của Nguyễn Thanh.

Người kia có vẻ thân thủ không tồi, vừa liếc thấy xe phía sau, gã ta lập tức thực hiện một cú nhào lộn ngoạn mục, lướt qua sát thân xe và xoay người trên không.

Động tác mượt mà dứt khoát, liền mạch không tì vết.

Dù là độ cao tám mét, lại còn tiếp đất bằng đường xe đang chạy, nhưng gã ta vẫn hạ cánh an toàn, chỉ quỳ một gối xuống đất.

Tuy nhiên khi gã ta vừa tiếp đất, chưa kịp đứng dậy thì...... chiếc xe thứ hai lao tới từ phía sau và đâm bay người.

Nguyễn Thanh: "......" Trời đất.

Nhưng đây vẫn chưa phải là tình huống tệ nhất.

Thảm nhất chính là ngay lúc này, cây cầu bất ngờ phát nổ. Nhịp cầu bị đánh sập trực tiếp, ầm ầm đổ xuống phía dưới.

Đúng lúc đó, một phần mảnh cầu rơi trúng một sinh viên đang đứng trên đó.

Toàn bộ cảnh này được truyền hình trực tiếp, người xem phòng phát sóng đều nhìn thấy rõ. Vừa mới còn đang khen Nguyễn Thanh nhảy chuẩn bao nhiêu, giờ ai nấy đều sững sờ, tiếp theo là những dòng bình luận nhấp nháy liên tục.

【 Cứu!!! Biết là khứa kia thật sự thảm quá chừng, nhưng sao tui lại cười sặc thế này? Không ngờ con quỷ trong lòng lại chính là tui. 】

【 Tư thế rơi xuống thì ngầu thiệt, nhưng bị đâm thì đúng là thảm không chịu nổi. Bài học rút ra: đừng có làm màu, nhất là giữa đường phố. 】

【 Nói gì thì nói, nửa đầu mẻ kia thực sự rất ngầu, còn hơn cả bà xã tôi lúc căn thời điểm nhảy xuống nữa. Vừa thong thả vừa khí chất, tiếc là kiếp sau nhớ cẩn thận hơn nhé (đầu chó). 】

【 Không phải ai cũng nhảy đẹp như ẻm được đâu! Khứa đó không nghĩ rằng cứ nhảy đại là có thể đáp đất an toàn đấy chứ? Cùng là sinh viên mà chỉ số thông minh chênh lệch rõ ràng quá. 】

【 Khoan đã, chỉ có mỗi mị nghĩ là bạn ấy nhảy xuống để cứu vợ mình sao? Nhưng nghĩ kỹ thì chắc không đâu. Ai mà ngốc đến mức nhảy cầu để cứu người đang nhảy cầu chớ? 】

Nguyễn Thanh có mắt nhìn không tệ, tự nhiên nhận ra ngay người vừa nhảy theo mình là ai.

Là Lý Văn, người đầu tiên trong danh sách hiềm nghi của cậu.

Nhưng giờ thì nghi ngờ ấy có thể loại bỏ.

Dù gì thì sống sót sau cú nhảy đó, xác suất gần như bằng không.

Nếu Lý Văn thật sự là kẻ chủ mưu, sau khi gã ta chết, phó bản sẽ tự động hoàn thành.

Nhưng hiện tại cậu vẫn chưa qua phó bản, nghĩa là Lý Văn không phải kẻ chủ mưu thật sự.

Lúc thấy Nguyễn Thanh nhảy khỏi cầu, hai người chơi cao ráo và thờ ơ lập tức chú ý đến chiếc xe tải chở rau củ đang chạy ngang phía dưới.

Ngay lập tức, họ hiểu ra lý do tại sao Nguyễn Thanh lại dám nhảy.

Sau khi thấy Nguyễn Thanh đáp vững vàng lên xe, cả hai người cũng không quan tâm đến cậu nữa, mà nhanh chóng quay đầu, lao thẳng về phía đầu cầu bên kia.

Tuy nhiên, do bị chậm khoảng năm giây, lúc này chỉ còn tám giây là vụ nổ tiếp theo xảy ra.

Tám giây hoàn toàn không đủ để chạy tới đầu cầu. Tình huống cực kỳ nguy hiểm.

Dẫu vậy, cả hai đều không từ bỏ. Cũng giống như phần lớn những người còn lại trên cầu, ai nấy đều hoảng loạn chạy thục mạng về phía đầu cầu.

"ĐOÀNGG ——!!!" 

Một loạt tiếng nổ dữ dội vang lên, rung chuyển cả khuôn viên Đại học Hành Minh.

Ngay lúc cuối cùng, hai người chơi đó dẫm lên lan can cầu, lấy đà nhảy sang bãi đất trống cạnh đầu cầu. Cú tiếp đất tuy hơi lệch nhưng vẫn ổn. Sau đó lăn người né khỏi sóng xung kích từ vụ nổ.

Còn Nguyễn Thanh lúc này đã ngồi trên chiếc xe tải chở rau, xe chạy cách cầu mấy chục mét nên không bị ảnh hưởng gì.

Tổng cộng có mười người chơi, bao gồm cả Nguyễn Thanh, có mặt trong vụ nổ. Trong đó, khoảng hai người thiệt mạng.

Dù chỉ là mười lăm giây, nhưng với người thể lực yếu hơn, chỉ cần chậm một chút là coi như không kịp.

Mà lựa chọn nhảy khỏi cầu cũng không hẳn là giải pháp tốt.

Trừ khi như Nguyễn Thanh tính toán chính xác thời gian, khoảng cách, và gặp may khi bên dưới có xe tải đủ tải trọng để giảm lực va chạm.

Nếu không, rơi xuống đất thì cũng bị thương nặng, kết cục chỉ có hai. Hoặc là bị xe không kịp phanh cán chết, hoặc là không di chuyển được vì chấn thương, rồi bị đống bê tông sập xuống đè trúng.

Vì vậy, ngoài Nguyễn Thanh ra, gần như không ai dám nhảy.

Kẻ chủ mưu càng lúc càng táo tợn, mà vẫn chưa ai tìm ra dấu vết hắn để lại.

Có lẽ từng có, nhưng trận nổ vừa rồi đủ sức xóa sạch mọi bằng chứng.

Lại một lần nữa, không cho bất kỳ ai cơ hội bắt lấy hắn.

Nguyễn Thanh không quay lại hiện trường vụ nổ. Cậu cũng không kêu tài xế dừng xe, mà chỉ lặng lẽ ngồi xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, rồi nằm dài ra trên thùng xe.

Mặt trời đầu hạ không quá gay gắt, ngược lại còn khá ấm áp. Nắng chiếu xuống khiến cậu cảm thấy mơ màng buồn ngủ.

Thật ra, tất cả các phó bản cậu vào cho đến giờ đều xảy ra vào thời điểm đầu hạ.

Đầu hạ à......

Đó là mùa cậu thích nhất. Không quá lạnh, cũng chẳng quá nóng.

Với người mắc bệnh tim như cậu, đây là khoảng thời tiết dễ chịu nhất.

Nếu trời quá nóng, cơ thể trao đổi chất nhanh, trái tim phải làm việc nhiều hơn, nguy cơ thiếu máu cơ tim cũng tăng, rất dễ khiến bệnh tái phát.

Còn nếu quá lạnh, các mạch máu co lại, huyết áp tăng, lại khiến tim chịu áp lực lớn hơn.

Tuy hệ thống đã nói rõ cậu sẽ không chết vì bệnh tim. Nhưng cảm giác khó chịu khi tái phát vẫn còn y nguyên.

Chỉ cần hơi vận động mạnh là ngực sẽ nặng, thở không nổi.

Rõ ràng, nếu không dùng điểm để điều trị, thì bệnh tim này sẽ mãi ở đó.

Từ lần tái phát trong phó bản đầu tiên, Nguyễn Thanh đã luôn chú ý không để tim đập quá nhanh. Và cũng từ đó chưa từng phát bệnh lại. Nhưng trái tim vẫn cứ thỉnh thoảng nhắc cậu nhớ về nó.

Dù ánh mặt trời không gắt, nhưng nhìn thẳng vào cũng hơi chói mắt.

Nguyễn Thanh từ từ nhắm mắt lại, lặng lẽ nằm xuống dưới đống rau củ trong xe tải.

Không biết đã trôi qua bao lâu, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.

"Này! Tỉnh dậy đi! Cậu gì ơi, cậu không sao chứ?"

"Cậu ơi! Mau tỉnh lại!!!"

"Cậu này!!!?"

Dù gọi thế nào cũng không thấy người tỉnh lại, nhân viên bốc hàng bắt đầu hoảng hốt. Vốn dĩ trên xe không biết từ lúc nào lại có thêm một người, đã thấy kỳ lạ rồi, giờ gọi mãi không dậy, chẳng lẽ là...... xảy ra chuyện thật?

Anh nhìn đống rau quả bị đè nát, lại nhìn thiếu niên nằm đó, bỗng nhớ ra người này chẳng phải là cậu nhảy từ trên cầu xuống, rơi trúng xe anh ta đó sao?

Anh vội vàng đưa tay lay Nguyễn Thanh, loạng choạng gọi, "Cậu ơi! Tỉnh lại đi!!!"

Lay mãi mà không thấy cậu có phản ứng, anh thậm chí định đưa tay lên mũi kiểm tra xem còn thở không.

Lúc này, Nguyễn Thanh mới lờ mờ mở mắt. Trong đôi mắt cậu ánh lên một tầng sương mỏng, long lanh ánh sáng, nhưng ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu ngồi dậy một cách mơ màng, ngáp dài rồi đưa tay dụi dụi mắt, trông chẳng khác gì người vừa mới ngủ dậy còn chưa tỉnh hẳn.

Có lẽ vì giấc ngủ bị gián đoạn, dù đã mở mắt, đôi mắt cậu vẫn ánh lên vẻ mơ màng, khiến người ta có cảm giác tội nghiệp một cách khó tả.

Giống như một bé mèo con bị làm phiền giấc ngủ, còn đang dụi móng vuốt đầy khó chịu.

Thật ra Nguyễn Thanh rất hài lòng, đây chắc là lần cậu ngủ ngon nhất từ khi bước vào thế giới phó bản. Trải qua bốn lượt phó bản liên tiếp, cậu cũng mệt mỏi rồi. Chờ sau lượt này, nếu tích đủ điểm, cậu có thể vào khu thành trò chơi nghỉ ngơi một thời gian.

Anh nhân viên ban nãy lay dậy Nguyễn Thanh giờ cũng thấy hơi hối hận. Nhưng nghĩ lại thì không thể không gọi, vì nhà bếp đang chờ xe rau này để nấu ăn. Hơn nữa lúc đó lay mãi không tỉnh, anh còn tưởng thiếu niên đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Nguyễn Thanh sau khi dụi mắt xong, liền vịn vào thùng rau, cẩn thận từng chút một nhảy xuống xe, tránh đụng vào chân đang bị thương.

Dù rau củ mềm, nhưng từ độ cao tám mét rơi xuống vẫn tạo lực va chạm khá lớn, nhiều rau bị cậu đè nát. Dù nhân viên nói không cần đền, Nguyễn Thanh vẫn ước lượng thiệt hại rồi chuyển khoản tiền bồi thường cho anh.

Trưa đó Nguyễn Thanh chưa kịp ăn gì. Thấy đang ở gần căn tin, cậu tiện thể vào luôn, gọi một phần cơm đơn giản, tìm một góc vắng vẻ ngồi ăn chậm rãi.

Nhưng cậu vừa ăn được một nửa thì điện thoại báo có tin nhắn.

Nguyễn Thanh liếc nhìn, thấy người gửi là đồng nghiệp tên 'Linh Lan'.

Nội dung là một đoạn video kèm theo dòng chữ.

[ Hoa Hồng, cậu mau quay về đi. Giám đốc đang nổi giận, nếu cậu không về, bọn tôi cũng không giúp được. ]

Nguyễn Thanh dừng lại, vừa ăn vừa mở video xem.

Là đoạn video quay lại cảnh nguyên chủ khi còn làm việc tại 'Hoa Nguyệt'. Đoạn quay không rõ nét, chỉ thấy mờ mờ dáng người, cũng không nhìn ra là ở quán bar hay nơi nào khác. Nhìn thoáng qua thì chỉ giống như đang làm phục vụ bình thường.

Nhưng đây rõ là một lời đe dọa.

Linh Lan vốn không phải loại người nhiều chuyện, với thân phận của hắn, cũng không thể nào lấy được đoạn giám sát từ Hoa Nguyệt. Cho thấy rõ có người đứng sau cố tình tung ra đoạn này.

Mà người đó, không ngoài ai khác ngoài vị giám đốc kia.

Xem ra ván cờ lần này, phía Sở Dật đã thua.

Nguyễn Thanh không vội trả lời, cứ như thể chưa từng xem tin nhắn. Cậu bình thản ăn hết phần cơm, rồi mới thong thả cầm điện thoại lên chuẩn bị hồi âm.

Có lẽ vì quá lâu chưa thấy phản hồi, phía bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn. Hàng loạt tin nhắn tiếp theo được gửi tới.

[ Hoa Hồng, gan cậu cũng lớn thật, dám đắc tội cả giám đốc. Cậu nghĩ Sở tiên sinh giúp được cậu mãi sao? ]

[ Cậu mau quay lại! Đừng để giám đốc thật sự nổi giận, lúc đó có hối cũng không kịp. ]

[ Hoa Nguyệt không phải chỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Chừng nào còn là nhân viên ở đó, cậu phải nghe theo giám đốc. ]

[ Giám đốc đã cho cậu một cơ hội, đừng tự mình hủy hoại. ]

[ Cậu đâu muốn đoạn video này xuất hiện ở trường Hành Minh đúng không? ]

[ Giám đốc chưa thật sự nổi giận đâu. Cậu còn cơ hội đấy, nhanh lên. ]

Ngoài những lời đe dọa, còn có vài đoạn video rõ ràng mang tính chất nhạy cảm hơn, đều là cảnh nguyên chủ khi còn làm việc tại 'Hoa Nguyệt'. Chỉ nhìn thôi cũng biết là loại video có thể khiến người ta bị bôi nhọ nếu phát tán.

Nếu Nguyễn Thanh không chịu làm theo, rất có khả năng những đoạn này sẽ bị phát tán đến trường.

Xem xong, Nguyễn Thanh lập tức nhập vai. Cậu ngồi cứng người lại, tay run lên, đến nỗi suýt đánh rơi cả điện thoại.

Ánh mắt hoe đỏ, như thể bị dọa cho choáng váng.

Hệ thống trông thấy cảnh này bèn nghĩ, tài năng diễn xuất vậy mà không đi làm diễn viên thì uổng thật sự.

Nguyễn Thanh khẽ run tay, trong mắt ngân ngấn nước, nhanh chóng gõ chữ đáp lại.

[ Xin lỗi, vừa rồi tôi không thấy tin nhắn. Tôi lập tức quay lại, Linh Lan, làm ơn nói giúp tôi với giám đốc, tôi không cố ý đâu. ]

[ Tôi gặp tai nạn nhỏ, cầu trường nổ bom và lúc đó tôi đang ở ngay trên cầu, nên không thấy được tin nhắn. ]

Cậu còn gửi thêm một tin nữa: [ Tôi đến liền đây. ]

Có vẻ vì quá rối, tay cậu chạm phải làm rơi cả đôi đũa trên bàn.

Nguyễn Thanh cúi người run rẩy nhặt lên, rồi nhanh chóng đem khay cơm mang đến khu thu dọn, sau đó chạy vội ra cổng trường.

Hiển nhiên là chẳng còn tâm trí đâu mà lên lớp buổi chiều.

Vì chân đang bị thương nên không thể đi nhanh, Nguyễn Thanh phải mất hơn mười phút mới tới được cổng trường.

Cậu vừa mới đến nơi thì chuông điện thoại reo lên.

Nguyễn Thanh vội vàng nép người sát lề đường, bắt máy với giọng đầy hoảng loạn, "Alo? Linh Lan à? Tôi đang bắt xe tới, cậu nói với giám đốc một tiếng, tôi thật sự sắp tới rồi."

"Tôi đang trên đường rồi."

Đầu dây bên kia, Linh Lan liếc mắt nhìn giám đốc đang ngồi trước mặt với vẻ mặt ôn hòa, rồi bình tĩnh nói, "Giám đốc bây giờ có việc phải ra ngoài, cậu cứ lên lớp buổi chiều đi rồi hẵng qua."

Nguyễn Thanh cười khổ, trong giọng nói mang theo vẻ bất an, "Tôi còn tâm trí đâu mà học với hành."

Cậu mím môi, giọng thấp xuống, "Thôi, tôi cứ tới đó chờ giám đốc luôn."

Linh Lan lại liếc nhìn giám đốc một lần nữa, thấy gã không có phản ứng gì, mới gật đầu đáp, "Vậy cậu tới đi."

Nói xong, Linh Lan cúp máy. Vừa quay sang chạm phải ánh mắt lạnh lùng của vệ sĩ bên cạnh, hắn liền cúi đầu chào giám đốc rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Ra khỏi phòng, Linh Lan mới dám thở mạnh một hơi, vỗ vỗ ngực mình, thật là dọa chết người mà.

Hoa Hồng rốt cuộc đã đắc tội gì với giám đốc vậy chứ?

Không lẽ là giám đốc bỗng dưng có hứng thú với cậu?

Một người quyền cao chức trọng như giám đốc mà lại dùng video để uy hiếp một nhân viên nhỏ, còn biết cậu đang có tiết học mà ép quay lại.

Bảo là không có ý đồ gì thì ai mà tin nổi?

......

Nguyễn Thanh nhanh chóng bắt xe tới. Do không gặp phải tắc đường, chỉ một tiếng sau cậu đã có mặt trước cửa 'Hoa Nguyệt'.

Cậu không chần chừ, đi thẳng vào bằng lối dành cho nhân viên.

Ban ngày 'Hoa Nguyệt' vẫn hoạt động, nhưng so với buổi tối thì hoàn toàn khác biệt, ngay cả nhân viên làm việc cũng là một nhóm khác.

Cảm giác cứ như là hai thế giới tách biệt vậy.

Nguyễn Thanh không cần ai dẫn đường, trực tiếp đi vào phòng nghỉ dành cho nhân viên.

Do nhân viên ca ngày không quen biết, cậu muốn hỏi han cũng chẳng biết tìm ai. Mà kể cả hỏi thì cũng chưa chắc có ai trả lời, dường như ca ngày không thuộc quyền quản lý của giám đốc.

Cậu đành ngồi trong phòng nghỉ chờ đợi, lòng đầy nôn nóng.

Và thế là chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, đến nỗi thiếp đi lúc nào không hay.

Cậu ngủ thẳng đến khi 'Hoa Nguyệt' bắt đầu vào ca tối, âm thanh ồn ào từ đại sảnh đánh thức cậu dậy.

Lúc ấy trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Nguyễn Thanh.

Cậu chống tay đứng dậy khỏi ghế sofa, định bụng đi hỏi xem giám đốc đã quay lại chưa.

Nhưng trước khi ra ngoài, Nguyễn Thanh thay ngay đồng phục làm việc của 'Hoa Nguyệt'. Đây là quy định bắt buộc, đã ở trong 'Hoa Nguyệt' thì phải mặc đúng đồ.

Mặc xong đồng phục ca tối, cậu lên tầng hai.

Nhưng văn phòng giám đốc vẫn trống trơn, dường như gã vẫn chưa về.

Nguyễn Thanh đành quay xuống tầng một, chuẩn bị đi điểm danh chấm công.

Nơi chấm công nằm ngay đại sảnh.

Cậu vừa mới chấm xong thì bất ngờ cảm thấy vai bị ai đó vỗ nhẹ từ phía sau.

Nguyễn Thanh thoáng giật mình, cứ tưởng là giám đốc, nhưng quay lại thì không phải.

Là một người đàn ông trông xa lạ nhưng lại có chút quen mắt.

Hình như là...... một trong mấy vị khách nguyên chủ thường tiếp?

Người đàn ông đó nhìn thấy Nguyễn Thanh thì ngây người ra, mắt dán chặt lên người cậu, ánh nhìn tràn đầy sự trơ trẽn và thiếu đứng đắn khiến đối phương khó chịu.

Nguyễn Thanh cụp mắt, định quay đi ngay.

Nhưng người đàn ông đó đã kịp túm lấy tay cậu, cười cợt, "Ui, không phải là Hoa Hồng đấy à?"

"Mấy hôm không gặp, càng ngày càng đẹp ra đấy nhỉ?"

Thấy Nguyễn Thanh không trả lời, gã ta lại tiếp tục nói, "Sao thế? Quên anh rồi hử? Anh là anh Dương của bé đây nè."

Gã ta chẳng buồn chờ Nguyễn Thanh đáp lại, cứ thế liếc từ mặt cậu xuống phía dưới, ánh mắt mờ ám, "Không nhớ cũng không sao, đêm nay anh sẽ làm bé nhớ."

Ngay khi gã ta định nói tiếp, sau lưng gã ta bất ngờ vang lên một giọng nam trầm ấm nhẹ nhàng, "Nhớ chuyện gì vậy?"

Continue Reading

You'll Also Like

40.8K 5.7K 92
??i m?a ?i l¨¤m th¨¬ b? s¨¦t ?¨¢nh nh?p vi?n, sau khi t?nh l?i, Th?m T¨ªn b?t ng? ph¨¢t hi?n m¨¬nh th?y ???c l??ng c?ng ??c v¨¤ s? m?nh c?a ng??i kh¨¢c m?t c¨¢...
30.7K 4K 129
T¨ºn t¨¢c ph?m: Th¨ªnh Th?n T¨¢c gi?: C¨¢ Mu?i Kh?ng ?n Rau Th? lo?i: B¨¢ch h?p, Hi?n ??i, V? h?n l?u, V? h?n tu?n ho¨¤n, Huy?n nghi, Suy lu?n k?ch t¨ªnh, HE...
79K 7K 60
T¨¢c gi?: Nam Th? - ‹RÊé. Th? lo?i: ?am m?, c? ??i , HE , t¨¬nh c?m, ti¨ºn hi?p, tu ch?n, xuy¨ºn h?n, ng?t s?ng, t¨¬nh ??u, c??ng c??ng, ni¨ºn th??ng, g¨®c nh...
14.2K 1.4K 11
H¨¢n Vi?t: M?t ki?n qu¨¢ n?ng ?? ?¨ªch Omega m??! T¨¢c gi?: To¨¢i H?a L?u Hu?nh S? ch??ng: 11 ch??ng T¨¬nh tr?ng: Ho¨¤n th¨¤nh Editor: _nunglonhacondicho_ T¨¬...