抖阴社区

35_??i này h?n nh?t là m?y chó thiên tài.

24 3 0
                                        

Người có thể chết trong vinh quang, nhưng không thể sống trong nhục nhã.

Mộc Trọng Hi lâu lắm rồi không được trải nghiệm cảm giác nhục nhã lúng túng này. Cả quá trình hắn rũ vai cúi đầu không dám lên tiếng, sợ bị Triệu trưởng lão tóm đánh cho một trận.

Triệu trưởng lão âm trầm nở nụ cười, "Về rồi cơ à."

Đám báo con.

"Triệu trưởng lão." Hai người điềm nhiên như không từ dưới đất đứng dậy, thuận đường còn âm thầm đá con chim đỏ dám hất bọn hắn xuống mấy cái.

Hai thân truyền của Bích Thủy tông đến thăm lần này đều là nữ hài tử. Một người tên là Miểu Miểu, một người là Tư Diệu Ngôn.

"Sư tỷ." Miểu Miểu chép miệng, nhỏ giọng thầm thì, "Ta thấy thân truyền tông này hình như đầu óc không được bình thường."

Tư Diệu Ngôn hiếm khi tán thành gật gật đầu.

Dù nàng gặp qua vô số người cũng chưa từng trông thấy thân truyền kỳ hoa độc lạ như vậy. Kiếm tu nhà ai có kiếm êm đẹp không chịu ngự mà lại cưỡi chim bay loạn trên trời?

Khuôn mặt Triệu trưởng lão méo mó trong nháy mắt. Không cần nghĩ cũng biết ánh nhìn kỳ lạ của tông môn khác là có ý gì, hắn căng cơ hông khít cơ mông nuốt lửa giận ngược vào bụng, tay chắp sau lưng đè tâm tình muốn mắng người xuống, cố gắng thể hiện khuôn mặt "hòa ái dễ gần" mà nở nụ cười, "Các ngươi tới đúng lúc lắm."

"Đây là hai vị thân truyền của Bích Thủy tông, các ngươi liền đi chung giới thiệu một vòng Trường Minh tông cho các nàng đi."

Khi có thân truyền tông khác đến thăm, cách giải quyết tốt nhất là ném vấn đề lại cho thân truyền nhà mình xử lý. Triệu trưởng lão rất tình nguyện hóa thân thành một người mẹ đem con bỏ chợ.

Diệp Kiều thấy thế, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cất tiếng "Vâng."

Nàng cũng đang lên kế hoạch chờ hai người thân truyền này rời đi thì làm thế nào mới thoát khỏi trận rống của sư tử Hà Đông là Triệu trưởng lão đây.

Sau khi Triệu trưởng lão đi rồi, mọi người ở đây đều không hẹn mà thở ra một hơi.

Tư Diệu Ngôn im lặng không đổi sắc bắt đầu đánh giá Diệp Kiều vài lần.

Trước khi nàng đến đã nghe nói Trường Minh tông mới thu một vị sư muội, nghe nói là từ ngoại môn được đề xuất lên làm thân truyền. Từ xưa tới nay trong năm tông, đệ tử thân truyền đều là lựa tư chất tốt nhất trong đám tư chất tốt.

Nhưng nữ hài này tư chất bình thường, nhìn qua cũng không có điểm nào đặc biệt.

Cũng không biết động thái lần này của Trường Minh tông là triệt để buông thả, hay là có nước đi ngầm nào khác.

"Các ngươi cuối cùng cũng về." Minh Huyền miệng ngậm cỏ đuôi chó, hai tay gác sau gáy, "Còn không về, sư phụ sẽ sốt ruột tới mức tự mình xuống núi bắt người."

Tiết Ngọc cũng tán thành gật đầu, "Cả năm ngày trời, bộ dáng các ngươi..." Hắn đánh giá hai đứa sư đệ sư muội.

Mặc thường phục, nhưng cũng không biết lăn lộn từ xó xỉnh nào trở về mà quần áo đều mòn sắp rách bấy. Nhất là Diệp Kiều, trông không khác gì cọng rau cho heo ăn.

Ti?u S? Mu?i R? Ràng R?t M?nh, Nh?ng L?i Quá T?u H? [edited]N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?