抖阴社区

39_Cu?i cùng c?ng hi?u ???c s? sung s??ng khi bu?ng xu?i c?a ti?u s? mu?i.

22 3 0
                                        

Dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của đám đệ tử nội ngoại môn, Diệp Kiều vẻ mặt bình thản ung dung đuổi theo đội ngũ đằng trước. Tu sĩ có tiền ở Tu Chân giới khi ra ngoài đều dùng tàu bay, một chuyến tàu bay có thể chịu tải hơn một ngàn người, còn kẻ nghèo, chỉ có nước cười khổ ha ha rồi ngự kiếm.

Nàng tới Tu Chân giới đã lâu, tàu bay dài ngắn thế nào cũng chưa từng gặp qua. Minh Huyền duỗi ngực, nhón mũi chân nhìn, "Dựa theo lộ trình thì chắc buổi chiều là tới Vấn Kiếm tông."

Minh Huyền không hề nghi ngờ là thiếu gia nhà giàu chân chính, với cái thứ như tàu bay hắn không hề biểu lộ chút gì là mới lạ ngạc nhiên, chỉ có Diệp Kiều tò mò với thứ thế này.

Sau khi năm người từ chỗ xuất phát bước lên tàu bay, Diệp Kiều dán mắt ở chỗ lan can chắn gió ngó nhìn cảnh sắc bên ngoài, mấy người khác lại biếng nhác ngay tại vị trí nằm ngủ, cảm giác còn rất giống máy bay thời hiện đại.

Tần Phạn Phạn giao ngọc bài của mỗi người cho bọn họ, rót linh lực vào bên trong chờ nó sáng lên, hắn liền trầm giọng dặn dò, "Đeo cái này trên eo để đại biểu thân phận của các ngươi. Lúc tới Vấn Kiếm tông để an trí chỗ ở thì đưa cái này cho đám quản sự ở đó xem một chút là được."

Diệp Kiều tiếp nhận ngọc bài của mình, tùy tay treo bên hông.

So với suy đoán ban đầu của Minh Huyền thì tốc độ thực cũng không sai biệt nhiều, mãi cho tới buổi chiều bọn họ mới tới đích. So với vẻ náo nhiệt phồn vinh ở Vân Trung thành, Phù Sinh thành càng có vẻ xa vời tầm với với túi tiền của nàng. Tiểu thương chưa thấy được mấy người đã thấy từ đầu tới cuối phố toàn cửa hàng, Diệp Kiều thành ra cũng không dám ngó nhìn loạn xạ.

Đồ ở Vân Trung thành nàng đã mua không nổi, càng đừng nói tới đám cửa hàng dưới chân đệ nhất tông môn.

"Muốn đi dạo một vòng không?" Nhìn thấy Diệp Kiều có vẻ tò mò, Minh Huyền như đi guốc trong bụng mở miệng, "Ta bao."

Phù tu đều là kẻ có tiền, ánh mắt Diệp Kiều sáng lên, "Tuyệt vời!"

Minh Huyền thấy thế cười một cái, dẫn bọn họ vào một cửa hàng.

Chiều nay tới được nơi thi đấu cũng không phải chỉ có mình bọn họ, tam tông khác gần như cũng cùng khoảng thời gian này hạ tàu bay. Tạm thời Minh Huyền không có hứng thú nhìn mấy người đó tới chế nhạo, lôi kéo sư muội đi dạo vài cửa hàng một vòng cũng tốt.

Trong cửa hàng cũng toàn bán mấy loại đồ vật bình thường, đa số là pháp khí và đan dược, Diệp Kiều liếc nhìn hai lần liền mất hứng thú. Chủ yếu vẫn là giá cả đắt, nhìn thôi đã làm nàng muốn thanh tâm quả dục rồi chứ đừng nói là hứng thú mua sắm.

Cho dù Minh Huyền có nói là hắn bao, nhưng Diệp Kiều hiểu rõ đám hàng hóa này không hề đáng với mức giá đề ra. Nàng tuy không luyện khí nhưng luyện đan vẫn coi như biết sơ lược, bên trong cửa hàng toàn là chút linh đan cấp thấp, một viên đòi năm mươi thượng phẩm linh thạch, thà nhà này ăn cướp luôn cho rồi.

Tiết Ngọc giải thích nói, "Vì đan tu quá ít cho nên một viên đan dược có thể bị đẩy giá lên rất cao, khiến cho hiện giờ ngoại trừ đại thế gia và đại tông môn thì các tu sĩ khác rất khó mua được."

Ti?u S? Mu?i R? Ràng R?t M?nh, Nh?ng L?i Quá T?u H? [edited]N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?