抖阴社区

7

170 24 2
                                    

_Beomgyu, hôm bữa con nói con thèm canh cá hầm cay, hôm nay mẹ có thời gian rảnh nên nấu cho con, nhớ phải ăn nhiều vào đấy

nhận lấy chén canh từ tay mẹ em đưa lên mũi ngửi thử, vốn đó là thói quen ăn uống của em, đôi khi đến cơm trắng em còn ngửi nữa là. cơ mà, sao canh hôm nay tanh quá, em đặt chén xuống khịt khịt mũi. vừa khỏi ốm không lâu vậy mà hôm qua lại ướt mưa, em nghĩ là mình lại bệnh rồi, thực tình cái thể trạng dễ đau ốm của em.

mà cũng tại ông chú đấy cả.

người gì luôn miệng nói mình là bác sĩ mình giàu lắm vậy mà hôm qua thay vì chọn lái xe thì lại tự mình đi bộ dưới trời mưa tìm em, bộ cha nội đó nghĩ mình là nam chính trong tiểu thuyết ngược luyến được chuyển thể thành phim chắc?

_à Beomgyu, mấy cái hộp quà to nhỏ ở trước cửa nhà ấy.....

_lại nữa ạ? để lát con ra xem có bánh kẹo gì ăn được thì cuối tuần này con đem cho bọn trẻ ở viện mồ côi

nghe những lời con trai nói bà Choi chẹp miệng, bà và chồng thì còn lạ gì cái cảnh cứ cách một hai tuần là trước cửa nhà lại xuất hiện dăm ba hộp quà của vài thằng nhóc khác nhau gửi tới nữa đâu.

mà con trai bà cũng kì, dù sao đi nữa cũng là thành ý của người ta, vậy mà nó hết mang cho đám bạn lại đem vào trại trẻ mồ côi.

mà bà thấy mấy thằng nhóc đó mặt mày rõ là sáng sủa, rốt cuộc thì con trai bà chê bọn chúng ở điểm nào vậy?

_ông xem con ông kia, thời thiếu nữ tôi có được ai tặng cho nhành hồng nào đâu, giờ nó được quà cáp ngập mặt thì chê ỏng chê eo

ông Choi cười khẽ làm bộ lắc đầu chán ngán, chuyện hai mẹ con nhà này vốn ông cũng đã quen rồi, quà người ta tặng con trai bà ta con trai bà ta mang cho người khác nó không tiếc thì thôi đi, đằng này bà ta tiếc thay rồi kêu than suốt.

_oẹ

khi nãy em thấy chén canh có mùi tanh nhẹ nhưng do nghĩ bản thân bị cảm nên không để tâm, nhưng mà, bị cảm có cần tới mức này không?

em bịt miệng chạy vào nhà về sinh nôn thốc nôn tháo, vốn dĩ sáng giờ em còn chưa ăn gì, thứ nôn ra cũng chỉ toàn là mực xanh mực vàng, ôm bụng khó chịu em ngước nhìn bản thân trong gương, mắt em từ khi nào đã đỏ lên.

_Beomgyu, con sao thế?

_con không biết, con thấy buồn nôn

tiếng xả vòi nước lẫn cùng tiếng em đáp lời ba, sao tự dưng lại thấy buồn nôn? khỏi phải nói ông Choi lo lắng ra sao, vội vội vàng vàng bước theo vào nhà vệ sinh xem con trai rốt cuộc là bị cái gì.

_đưa trán ba xem

em ngoan ngoãn nghe theo, chỉ là khuôn mặt em đã nôn đến đỏ bừng nhưng cơ thể lại không có gì gọi là nóng hừng hực như lúc con người ta bị sốt.

_nóng thì không nóng, con có thấy khó chịu trong người không?

em gật đầu thay cho câu trả lời, thôi thì ông Choi đây cũng không phải là bác sĩ, ông vỗ vai con trai bảo nó lên phòng nằm nghỉ cho khỏe, lát nửa ông sẽ nấu cháo mang lên.

Yeongyu | omega c?a bác s? Choi b? tr?n r?iN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?