抖阴社区

                                    

nhìn người đàn ông loay hoay bắc nước chuẩn bị nấu cháu cho mình tay em siết chặt lấy lan can cầu thang, bữa cơm dần nguội lạnh ông cũng chẳng màng chú ý tới, cái quan trọng hàng đầu bây giờ là con trai được no bụng.

ông thương nó như thế, miết nhẹ chiếc vòng thạch anh hồng em chợt thấy chột dạ, nếu để ba biết em vẫn tiếp tục qua lại với gã chắc lần này ba sẽ giận em thật luôn.

nhưng mà ba ơi, ba hiểu cho con trai lần này có được không?

.
.
.

"nhớ chồng chinh chiến miền xa xăm,
ôi lấy chồng chiến binh, lấy chồng thời chiến chinh mấy người đi trở lại
sợ khi mình đi mãi,
sợ khi mình không về, thì thương người vợ bé bỏng chiều quê
nhưng, không chết người trai khói lửa mà chết người gái nhỏ hậu phương, mà chết...."

"oh, em bé chủ động gọi cho tôi này, nhớ tôi à?"

"chú cho em xin, đừng có lúc nào cũng mơ ngủ nữa"

giọng gã cười trêu chọc khiến em khẽ nhíu mày, không gọi video call nhưng em vẫn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đắc ý của gã. "thế em gọi cho tôi là có việc gì?".

hai người họ cười nói cứ như chuyện vừa xảy ra suốt hơn mười ngày qua không phải là chuyện của họ, đến một chút gượng gạo cũng không có.

"chú, chú có thể mua xoài mang qua cho em không?"

"xoài? xoài đầu mùa làm gì có chín mà mua cho em? vả lại mua qua rồi thì lại phải ăn cắp thêm cái thang nữa đặng leo vào phòng em à?"

"xoài....xoài chua cơ, chú mua cho em mua cho em"

giọng em nài nỉ, cứ như thể không ăn là không được, cơ mà em có sở thích ăn chua từ bao giờ thế?

"nhưng lát nữa tôi còn phải đến bệnh viện, không sang nhà em được"

gã chỉ mới nói đến đó đầu dây bên kia đã cúp máy cái rụp để lại cho gã tiếng tút kéo dài.

_bệnh viện bệnh viện, sao chú giỏi không chuyển nhà vào đó ở luôn đi?

em nằm phịch xuống giường ôm mặt buông lời trách móc giận hờn, giọng nói đanh đá dần trở nên sụt sịt.

khoan đã, chỉ vì không được ăn xoài mà em khóc lóc thế á?

có làm quá không vậy trời. em lau nước mắt tự hỏi.

em không có muốn khóc, chuyện này thì đáng gì để khóc? nhưng không hiểu sao em như mất quyền kiểm soát chính mình.

tự nhiên trở nên nhạy cảm đến kì cục.

_hu hu hu nhưng mà mình muốn ăn cơ

lăn lộn trên giường em y hệt một đứa con nít, nói là thèm ăn đến sắp chết vậy mà chưa đầy mười phút sau đã gáy khò khò.

Vốn tính em hay nói nhưng không để bụng, còn một khi đã để bụng thì không thèm nói tới nữa.

nhớ hồi trước có một người theo đuổi Ham Hajun, lúc đó em còn chẳng hiểu vì sao bạn mình lại thích người này thay vì Koo Hayoon, nhưng vì chỗ bạn bè nên em tôn trọng cậu ta.

Yeongyu | omega c?a bác s? Choi b? tr?n r?iN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?