抖阴社区

Ch??ng 8: B? quên

1.1K 92 3
                                        

Oner đi ngang phòng khách vào một buổi sáng không có gì đặc biệt.

Cậu chỉ định quay xuống lấy tai nghe bỏ quên tối qua, nhưng khi đi ngang qua căn phòng khép hờ cửa, bước chân lại khựng lại một nhịp.

Chiếc áo khoác đen sẫm của mình đang nằm trên giường anh như thể nó vẫn luôn ở đó. Lúc đó trời gió, áo anh mỏng, nên cậu chỉ thuận tay mà khoác lên. Cậu đơn giản không muốn anh chịu một chút gió lạnh nào.

Vậy mà giờ đây, chiếc áo nằm lặng lẽ trên giường anh. Một cảm giác khó gọi tên nhói lên nơi lồng ngực.

“Chắc là anh quên trả.”

Cậu cúi đầu lẩm bẩm một mình, rồi lặng lẽ quay đi. Cứ như vậy thì sẽ dễ chịu hơn.

Doran đến bệnh viện vào một ngày âm u. Trời tháng Tư đổ mưa phùn lất phất, bầu trời sẫm xám, như thể báo trước một điều gì đó không lành.

Anh không báo ai. Cũng không để lại lịch trình.

Chỉ mặc áo hoodie đen, đội mũ che nửa mặt, đến một trung tâm y tế tư nhân cách rất xa rất xa kí túc xá. Trong tay là phiếu đăng ký kiểm tra hormone, mục đích: xác nhận lại trạng thái phân hoá sau khi từng bị đánh dấu.

"Anh từng là beta có dấu hiệu mất khống chế pheromone và dấu hiệu phân hoá lần 2?" bác sĩ hỏi.

"Dạ."

"Và từng bị đánh dấu tạm thời?"

"...Phải."

Họ không hỏi gì thêm, chỉ làm việc của mình. Máy móc quét qua, kim tiêm lấy máu.

Kết quả có ngay trong buổi chiều.

"Anh đã chuyển hoá hoàn toàn thành omega rồi. Mức ổn định. Không cần lo lắng."

Không cần lo lắng.

Doran ngồi lặng trên ghế, ngón tay mân mê mép tờ giấy xét nghiệm. Không biết nên thấy nhẹ nhõm hay... trống rỗng.

Anh không nói gì. Cũng không hỏi thêm gì.

Chỉ rời khỏi bệnh viện trong im lặng, rồi rẽ vào một hiệu thuốc gần đó.

Anh mua rất nhiều thuốc ức chế. Loại mạnh nhất. Không mùi, viên nhỏ, dễ uống.

Bỏ tất cả vào một lọ kín, nhét xuống đáy balo, giữa những cuốn sổ chiến thuật cũ.

Đêm ấy, anh mở ngăn kéo, lấy một cuốn sổ dày, kẹp kết quả xét nghiệm và đơn thuốc vào giữa, đóng lại, khoá lại, cất sâu vào tủ.

Không để ai thấy. Không để ai hỏi.

Từ hôm đó, Doran sống với một thói quen mới: uống thuốc để sống sót.

Cứ mỗi lần bước vào phòng tập, thấy Oner đã có mặt, tóc bồng bềnh trong gió, ngồi gõ phím làm nóng tay, anh liền khẽ nuốt một viên thuốc.

Không ai để ý. Và anh cũng chẳng muốn ai để ý.

Mùi pheromone của anh rất nhạt, là hạnh nhân nướng, vừa ấm áp, nhẹ nhàng nhưng không gây gắt.

Trái ngược với mùi cỏ khô của Oner, Doran có thể cảm nhận rõ vị nắng, vị gió trong mùi hương ấy. Mùi cỏ khô là một mùi cực kỳ đặc trưng, mang đậm chất tự nhiên và hơi "sun-kissed". Cảm giác như khi đi qua một cánh đồng mùa hè, nơi gió thổi qua những bó cỏ được phơi nắng. Giống với tính cách của Oner, một cậu bé chất phát đến từ nông thôn.

[ONRAN] M?I H??NG TR?N V?T ?O N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?