抖阴社区

Ch??ng 25: B?a c?m

355 44 2
                                        

Buổi sáng mờ sương, căn bếp chỉ sáng bằng đèn âm trần. Sau một đêm gần như thức trắng, cơn khát khiến anh phải bật dậy đi tìm nước. Chỉ khi thấy hai bóng người qua lớp kính lờ mờ của phòng bếp anh mới dừng lại.

Doran đứng sau cánh cửa khép hờ, bóng mình đổ dài trên nền gạch lạnh. Anh không cố nghe, nhưng cũng không thể quay đi. Bàn tay níu lấy khung cửa như thể nếu không giữ lấy, anh sẽ ngã xuống chính cảm xúc trong lòng mình.

Bên trong, tiếng bao thuốc được mở ra. Một cái bật lửa kêu “tách”, rồi mùi thuốc lá đặc quánh len qua khe cửa.

Cha anh không còn hút thuốc đã nhiều năm. Doran nhớ rất rõ. Nhưng giờ ông đang hút lại, từng điếu một, trong im lặng.

Mẹ anh đặt gì đó lên bàn, giọng bà khàn khàn:

“Họ nói do gene, hoặc do môi trường căng thẳng cực độ… Beta có thể phân hoá lại. Trường hợp này hiếm lắm.”

Cha anh hít một hơi thuốc thật sâu. Mẹ anh ngồi xuống, ánh mắt thẫn thờ, tay vò vò mép áo ngủ.

“Chắc là tại em. Em sinh nó ra đã yếu hơn bình thường. Hồi nhỏ cứ bệnh vặt suốt…”

“Đừng tự trách nữa,” ông đáp, nhưng giọng ông lại nghe như chính mình cũng chẳng tin được lời an ủi đó.

“Nếu trách…” ông khẽ nói, “thì trách cả hai ta.”

Ông dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ngón tay gầy guộc run nhẹ. Lặng im một lúc, rồi ông lại châm một điếu khác. Ánh lửa bật lên, lóe sáng trong căn bếp tù mù ánh sáng.

“Nó gồng mình lâu lắm rồi. Em biết chứ. Một mình ở ngoài kia vừa sống, vừa đấu tranh, vừa cố gắng không khiến ai thất vọng…”

Ông tựa lưng vào ghế, ánh mắt trượt lên trần nhà như đang nhìn về một nơi xa không thể với tới:

“Người ta nói thời nay bình đẳng rồi. Luật pháp bảo vệ omega, xã hội lên tiếng, mạng xã hội đầy những bài kêu gọi cảm thông… Nhưng cuối cùng thì sao? Vẫn là người ta dè dặt, vẫn là họ ngập ngừng tin tưởng, vẫn là họ chọn một alpha nếu muốn trao quyền. Dù không nói ra, họ vẫn nghĩ: ‘Omega thì biết gì mà quyết định? Biết gì mà dẫn dắt?’ Người ta vẫn nghĩ omega là yếu đuối. Là bất ổn. Là dễ bị cảm xúc chi phối. Trước đây khi còn là beta, nó còn không ít lần bị gạt ra vì một tuyển thủ alpha khác, huống chi bây giờ còn là omega.”

Mẹ anh nấc khẽ, vai run lên. Bà không nói gì, chỉ ngồi bó gối, hai tay siết chặt mép áo ngủ đã nhàu nát. Giọng ông chùng xuống, như đang tự trách:

“Anh làm cha nó… mà không dám làm chỗ dựa cho nó khi nó cần nhất. Đến một cái ôm tối qua, anh cũng không làm nổi.”

Ông bật cười khẽ, tiếng cười như gỉ sét, lạc đi giữa căn bếp trống. Rồi ông lặng lẽ nói tiếp:

“Anh nhìn nó… mà chỉ thấy mình bất lực. Không thể che chắn, không thể bảo vệ, cũng không thể ngăn thế giới này làm tổn thương nó. Nó mạnh mẽ lắm. Nhưng em biết mà, mạnh mẽ không có nghĩa là không đau. Nó chỉ không muốn ai thấy nó yếu đuối. Càng không muốn chúng ta thất vọng.”

Mẹ anh cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt xuống lòng bàn tay:

“Tối qua… em thấy ánh mắt nó. Trống rỗng. Như thể mọi thứ đều sụp xuống. Như thể, dù có quay về… nó cũng không còn tin đây là nhà.”

B?n ?? ??c h?t các ph?n ?? ???c ??ng t?i.

? C?p nh?t L?n cu?i: 7 days ago ?

罢丑ê尘 truy?n này vào Th? vi?n c?a b?n ?? nh?n th?ng báo ch??ng m?i!

[ONRAN] M?I H??NG TR?N V?T ?O N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?