抖阴社区

Ch??ng 24: Góc nhìn

267 30 1
                                        

Trở về phòng, Doran khép cửa thật khẽ, như sợ làm vỡ tan thêm một chút ấm áp mỏng manh còn sót lại trong căn nhà ấy. Morning bám theo anh, bước chân nhỏ líu ríu bên gót giày. Khi anh ngồi phịch xuống giường, nó nhảy lên theo, hai chân trước đặt lên đùi anh, cái mũi ươn ướt dụi nhẹ vào tay áo. Doran không phản ứng. Morning lại dụi lần nữa, mạnh hơn, rồi rúc cả đầu vào lòng anh, chiếc đuôi xoắn lại một vòng như đang cuộn lấy anh khỏi nỗi buốt giá đang tràn vào căn phòng.

Nhưng Doran vẫn bất động.

Anh nằm nghiêng xuống, siết lấy bụng mình như thể bằng cách đó, có thể giấu đi cái phần đang làm cả nhà anh rời rạc. Cái phần mà khi vừa thốt ra bằng giọng mình, anh đã ngay lập tức nhận lại một cơn im lặng lớn đến mức muốn nuốt chửng cả người.

Phía sau cánh cửa kia, căn nhà yên lặng đến đáng sợ. Không có tiếng mẹ giục anh tắm rửa rồi mang quần áo bẩn ra giặt như mọi khi. Không có tiếng cha mở tivi, tiếng thời sự phát ra đều đều, tiếng khịt mũi vì cay mù tạt, hay tiếng đũa va vào nhau trong bồn rửa. Không có gì cả. Như thể mọi âm thanh quen thuộc đã bị đóng băng cùng cái tên "omega" mà anh vừa thốt lên.

Gió ngoài sân xào xạc, chạm vào khung cửa sổ như muốn hỏi: "Con đã về nhà chưa?"

Mà Doran thì không biết phải trả lời thế nào.

Sự dịu dàng của buổi chiều hôm nay, của mùi canh rong biển, của dáng mẹ lom khom lau bàn, của tay cha gọt táo chậm rãi vẫn như còn quanh đây, chưa tan hẳn. Nhưng lại như thứ ánh sáng sót lại của một hoàng hôn đang lịm tắt: đẹp, nhưng lạnh quá và không còn ấm chút nào. Giống như một cái chăn bông bị giật khỏi người giữa đêm đông chỉ để lại phần ngực trần run rẩy và đôi vai trống hoác, chỉ biết cố cuộn người lại để giữ chút hơi ấm cũ đã vụt đi mất.

Doran úp mặt vào gối, mùi vải giặt bằng nước xả vương mùi oải hương tràn ngập khứu giác anh. Nhưng chẳng làm dịu được gì cả. Không thể xoa dịu tiếng cánh cửa đóng lại sau lưng cha. Không thể xoa dịu ánh mắt mẹ, cái nhìn mờ đi vì không hiểu, hay vì không muốn hiểu.

Anh chưa từng nghĩ, thật sự chưa từng nghĩ, có một ngày sẽ cảm thấy mình không được chào đón trong chính căn nhà nơi mình lớn lên.

Anh từng nghĩ về nỗi sợ trên sàn thi đấu, từng nghĩ về khoảnh khắc nhận kết quả phân hóa, từng nghĩ cả đến việc công khai nó với huấn luyện viên nhưng chưa bao giờ hình dung được cảm giác này: nằm trong căn phòng mình từng gọi là tổ ấm, mà cảm tưởng như đang co rúm lại trong một cái hộp lạnh lẽo, tối om, không cửa thoát.

Morning rúc sát vào anh, cái đầu nhỏ chôn trong khuỷu tay anh, mạch đập khẽ khàng nơi lồng ngực. Nó là thứ duy nhất còn chuyển động, còn thở cùng anh trong sự lặng câm đè nặng.

Doran nhắm mắt. Anh ước gì có thể quay lại buổi chiều ấy, quay ngược thời gian về trước cái khoảnh khắc anh đặt đũa xuống, trước cái chớp mắt của mẹ khi bà chưa kịp hiểu, trước cái xoay lưng im lặng của cha, quay về một buổi chiều bình thường, chỉ vậy thôi. Một buổi chiều nơi sự thật vẫn còn nằm yên trong lồng ngực anh, chưa vỡ tan ra để làm mọi thứ đổi màu.

Nhưng đồng hồ vẫn chạy.

Và phía sau cánh cửa kia, những người thân yêu của anh vẫn đang lặng im. Không quay lưng hoàn toàn, cũng không chìa tay ra.

[ONRAN] M?I H??NG TR?N V?T ?O N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?