抖阴社区

                                    

_anh, anh nói ai mang thai cơ, anh làm ơn cho em gặp Beomgyu đi mà

vốn Choi Minhee sau cái đấm kia đã định quay lưng trở vào nhà, nhưng gã lại không biết sợ mà kéo lấy tay ông thành công chọc đến giới hạn cuối cùng của ông, "má thằng chó chết", ông chửi lên một tiếng rồi xoay người xô mạnh khiến gã mất thăng bằng mà ngã lăn ra mặt đường.

nhưng cơn tức giận không dừng lại ở đó, ông chẳng nể nang như lần trước mà ngồi lên người gã, tay trái tay phải liên tục vung nắm đấm, đến giờ phút này gã mới thật sự thấm cái câu mà thời đại học mọi người truyền tai nhau, rằng đánh không đau thì không phải là Choi Minhee.

gã thì cũng đâu phải là không đánh lại đàn anh, nhưng bản thân lại đang bận ôm chặt lấy món đồ chơi điện tử kia mà bảo vệ, như thể gã sợ nếu nó móp méo đi một chút thôi thì em cũng sẽ không thích nữa, và cả gã nghĩ, nếu đánh trả lại ba vợ thì hình như không được hay cho lắm.

_ông đừng đánh nữa, đánh nữa thì sẽ chết mất

bà Choi từ trong nhà chạy ra, khó khăn lắm mới lôi được chồng mình rời khỏi người gã, chết sao? gã cười, gã không sợ chết, gã chỉ sợ bản thân chết khi mọi hiểu lầm với em vẫn còn đang bỏ ngỏ, gã sợ không sợ chết, gã chỉ sợ bản thân chết rồi thì em phải làm sao, đàn anh nói gã hại con của ông mang thai, đàn anh thì còn đứa con nào khác ngoài em, em của gã, con của gã, gã không sợ chết nhưng lại không nỡ chết.

_cho em gặp Beomgyu, xin anh chị cho em gặp em ấy với

gã mệt đến chẳng còn muốn đứng dậy, chỉ có thể gắng gượng ôm lấy chân đàn anh, khuôn mặt mà Choi Beomgyu luôn xuýt xoa là đẹp trai nhất giờ lại bị đánh đến khó mà nhận ra, "mày muốn gặp con trai anh phải không? được, vậy thì đi kiếm nó đi, anh đuổi nó đi rồi, giờ cũng chẳng biết là nó đang ở đâu đâu".

đàn anh thì sao có thể đuổi em đi, ông thương em đến như vậy mà, gã lắc đầu không tin, vừa mới như người mất hết sức lực vậy mà giờ xem xem ai tay ôm theo hộp đồ chơi điện tử lao thẳng vào nhà đàn anh gọi lớn tên em.

_Beomgyu, em đang ở nhà có phải không? ra gặp tôi đi mà

_Choi Beomgyu, tôi biết lỗi rồi, từ nay tôi không như thế nữa, xin em ra gặp tôi với....gặp tôi mà

_anh xin em đấy

gã mất bình tĩnh đến xưng hô loạn cả lên, vì gã không tin đàn anh lại có thể đuổi em đi, nhưng gã cứ mãi lo tìm em lại quên nhìn xem hôm nay là sinh nhật em nhưng bên ngoài phòng khách lại chẳng có chút gì gọi là không khí sinh nhật.

_em đang ở trong phòng có phải không? đúng rồi, chắc chắn là em đang ở trong phòng

nói rồi gã hướng bước chân về phía phòng ngủ của em, từng bậc cầu thang khiến chân gã đau nhức nhưng vẫn cố chấp đi thật nhanh, như thể gã sợ nếu đi chậm lại một chút thôi thì sẽ bị đàn anh túm lấy, thì sẽ không còn cơ hội gặp được em nữa.

nhưng mặc cho bao ôm ấp hi vọng, trước mắt gã giờ đây chỉ là căn phòng ngủ trống không một bóng người, Choi Beongyu của gã sẽ chẳng bao giờ chịu xếp lại chăn mền cho đàng hoàng dù là không đụng đến, lúc gã chỉnh đốn còn cười hề hề bảo rằng để như vậy mới có cảm giác là nơi này có người sống, ấy vậy mà hôm nay chăn mền trên giường em lại gọn gàng như thế, rõ ràng là em thực sự đã rời đi rồi.

Yeongyu | omega c?a bác s? Choi b? tr?n r?iN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?