抖阴社区

                                    

_MÀY ĐIÊN ĐỦ CHƯA? CÚT NGAY KHỎI ĐÂY TRƯỚC KHI THẰNG NÀY BÁO CẢNH SÁT

đợi đến khi gã bị đàn anh kéo cổ áo lôi ra khỏi nhà cũng là vừa lúc trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn, như thế này thì đồ chơi điện tử gã mua tặng em sẽ bị thấm nước rồi hư mất, nghĩ vậy, gã loạng choạng đi đến bên hiên nhà cẩn thận đặt nó xuống, miệng lẩm bẩm nhắn gửi nó, "mày ở đây nhé, tao đi tìm em ấy về".

nói là đi tìm em ấy về nhưng rằng biết tìm ở đâu, Seoul về đêm mưa ngày một lớn như trút nước, có bóng dáng một người đàn ông chạy quanh thành phố như kẻ mất trí, không có đích đến cụ thể, chỉ biết cắm đầu chạy, chạy cho đến khi trước mặt là một bốt điện thoại công cộng thì bước chân ấy mới dừng lại.

Choi Yeonjun không giỏi trong việc nhớ số điện thoại, duy chỉ có ba số điện thoại là gã có thể nhớ, một là số của bản thân, hai là số của ba, cuối cùng, là số của Choi Beomgyu.

bỏ vài đồng xu vào bên trong khe tiền gã đưa tay bấm dãy số điện thoại của em, rồi khi đầu dây bên kia được kết nối, gã gần như quên luôn cả thở.

_alo, xin hỏi là ai thế ạ?

giọng em vang lên bên tai, gã tự hỏi bao ngày rồi mới có thể nghe lại giọng nói này, chóp mũi cay xè, chính khoảnh này gã hiểu được cảm giác của em lúc trước, là khi em lấy số máy khác gọi cho gã thì liền được gã nghe máy, dù rằng trước đó em đã dùng chính số của mình gọi cho gã đến tận hai mươi cuộc.

_alo....?

_Beomgyu, anh nhớ em rồi, thật sự rất nhớ em

gã vì lạnh mà nói chuyện không rõ ràng, nhưng giọng của gã em sao có thể không nhận ra, "chú....".

_em vì giận mà giấu anh chuyện bản thân mang thai, nếu như hôm nay anh không vô tình biết được thì em định sẽ giấu anh luôn sao?

gã hỏi, cảm giác như đang oán trách khiến em nhất thời cảm thấy tủi thân, "em...", "hôm ở quán ăn anh không định nói dối em, cô ấy là tình đầu của anh, gặp lại cũng chỉ vì ba anh muốn, anh sợ nếu nói thật sẽ khiến em suy nghĩ lung tung, anh có từng nói với em chuyện anh là con cả, sau anh còn có một em gái, người ôm anh ở công viên là em gái, em tin anh mà phải không?"

đầu dây bên kia im lặng thật lâu hại gã nghĩ là em không tin gã, nhưng chỉ có Ham Hajun đang ngồi đối diện em mới biết, em dường như đang do dự, như thể những tủi nhục suốt mấy ngày này và lời giải thích không có căn cứ kia là bằng nhau, thậm chí khi đem lên bàn cân so sánh thì lời giải thích kia còn có phần nặng hơn đôi chút.

trách trời trách đất trách người se duyên, Ham Hajun không trách nổi người đang yêu.

_gặp nhau được không em?

_liền bây giờ sao?

_bây giờ...bây giờ không được, ngày mai đi, ngày mai tám giờ tối em đến nhà tôi nhé? căn nhà mà lúc trước em với tôi từng đi xem, em vẫn nhớ đúng không?

cái không được ở đây là không muốn em nhìn thấy mình trong bộ dạng này, đợi đến khi em đồng ý gặp mặt gã mới chậm rãi rời khỏi bốt điện thoại, gã lại chạy, nhưng lần này không còn là dáng vẻ đau khổ nữa, thay vào đó gã vừa chạy vừa hò hét như trẻ con.

Yeongyu | omega c?a bác s? Choi b? tr?n r?iN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?