dường như nhìn vào mắt gã sẽ có thể thấy được những cơn sóng nhẹ, từng đợt từng đợt, đôi tay siết lấy cổ áo Choi Soobin dần buông lỏng, cả thân thể bất lực mà ngồi xổm xuống, khuôn mặt theo đó bị tay che đi mất, hoàn toàn không thể nhìn thấy thêm chút biểu cảm nào nữa.
_Soobin, con của tao, tao phải làm thế nào bây giờ
_làm thế nào, Choi Yeonjun, làm thế nào mày phải là người hiểu rõ nhất
Choi Soobin chỉ tay vào ngực gã, ấy vậy mà thứ hắn nhận lại chỉ là cái lắc đầu đầy thống khổ tuyệt vọng.
ai đời lại để cho một kẻ cũng lận đận về tình duyên dạy cho mình cách yêu bao giờ.
nhưng Choi Yeonjun thì có đấy, gã đang rất sẵn sàng để nghe bạn mình nói, dù cho đó có là những lời điên rồ nhất.
.
.
."Beomgyu"
"ba...ba ơi"
"Beomgyu, đi thôi, chúng ta phải đi rồi"
"không, các người làm gì thế, các người muốn đưa con của tôi đi đâu, trả con cho tôi"
"phiền người nhà ở ngoài chờ, khi thai phụ sinh con, các người không thể vào bên trong cản trở chúng tôi làm việc"
nói rồi cách cửa kia đóng lại, cứ như bức tường lớn ngăn cách Choi Minhee đến bên cạnh con trai mình.
"aaaa"
tiếng la hét từ bên trong căn phòng như thể đang có bàn tay thật to xét thân xác Choi Minhee ra thành trăm nghìn mảnh.
"aaa aaaa"
"con ơi, con ơi"
chợt ánh sáng chói mắt kì lạ từ đâu xuất hiện khiến Choi Minhee choáng váng ôm đầu, chẳng rõ đã có chuyện gì đã xảy ra, chỉ là Choi Minhee dường như cảm nhận được thời gian đang trôi qua rất nhanh, đợi đến khi lần nữa mở mắt ra thì ông đã thấy bản thân đang đứng ở một nơi khác.
nói chính xác hơn thì là đang đứng trong căn phòng mà khi nãy con trai bị các y tá bác sĩ đẩy vào, nhưng bọn họ đi đâu hết cả rồi? sao chỉ còn lại một người đang nằm bất động trên giường, cả cơ thể được che phủ lại bằng tấm khăn trắng.
Choi Minhee thực không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cũng không biết phải nên phản ứng thế nào cho đúng trong trường hợp này, ông loay hoay, chỉ đến khi tấm khăn trắng bị gió thổi tốc bay để lộ ra gương mặt của người nằm đó ông mới toàn phần kinh hãi.
"B B Beomgyu..."
Choi Minhee chạy đến bên giường, trước mắt ông là khuôn mặt tái nhợt của đứa con nhỏ, ông hoang mang, hết dòm ngó xung quanh lại dòm xuống con mình, nó bị làm sao thế này, sao cứ nhắm chặt mắt, sao gặp ông không hỏi.

B?N ?ANG ??C
Yeongyu | omega c?a bác s? Choi b? tr?n r?i
FanfictionChoi Beomgyu vì m?t s? hi?u l?m mà tránh m?t bác s? Choi dù b?n th?n ?ang mang thai con c?a anh ta, r?i trong m?t l?n ?i khám thai ??nh k?, em v? tình g?p l?i ng??i này, bác s? khoa s?n Choi Yeonjun