抖阴社区

Ch??ng 339: ??n ph? ch?a b?nh (1)

85 5 0
                                        

Chương 339: Đến phủ chữa bệnh (1)

Nhạc Ngưng vừa nói câu này thì Tần Hoan cũng cực kỳ kinh ngạc, chẳng trách hôm nay Nhạc Ngưng thất thố như vậy, hóa ra bệnh mắt của Yến Trạch có liên quan đến nàng!

"Chưa bao giờ nghe ngươi nhắc đến..."

Tần Hoan nói vậy thì Nhạc Ngưng liền cười khổ, "Năm đó bọn ta đi Cẩm Châu, nhiều năm như vậy mặc dù có liên lạc với kinh thành nhưng rốt cuộc cũng là xa xôi nghìn dặm, không thể lui tới thường xuyên như trước đây được. Mà Di Thân vương cũng là một người có tính cách nhàn hạ, ông đã rời kinh thành nhiều năm rồi, huống chi việc này... cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Bao năm nay ngay cả tổ mẫu cũng không muốn nhắc đến."

Tần Hoan liền nói, "Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Sao lại là do ngươi?"

Nói đến việc này thì Nhạc Ngưng liền cười khổ, "Đó là 12 năm trước, lúc đó ta mới hơn 6 tuổi, cũng là lúc ngây thơ hồ đồ không hiểu chuyện. Tam ca lớn hơn ta 6 tuổi, trong số mấy vị huynh trưởng thì Tam ca đối xử với ta tốt nhất. Lúc ấy đám tiểu bối bọn ta tuổi tác cũng không lớn, Thái tử hay Thành vương cũng chỉ là đám nhóc mười mấy tuổi thôi."

"Tính cách của Tam ca từ nhỏ đã bị ảnh hưởng của Di Thân vương rồi, ngay cả Di Thân vương phi cũng là một người không thích náo nhiệt. Những người khác kẻ thì học võ, người thì học văn, nhưng Tam ca lại không quan tâm những thứ này, vì thế ta mới suốt ngày chơi đùa cùng huynh ấy. Tính cách huynh ấy ôn nhu như ngọc, cũng thích dẫn theo ta đi chơi, ta còn nhớ rõ mùa đông năm đó, trời có tuyết rơi, phụ thân dẫn 2 ca ca ta ra ngoài thành cưỡi ngựa xem tuyết. Ta cũng muốn đi theo nhưng mẫu thân không cho phép, bởi vậy ta lập tức nổi giận, cứ thế chạy từ Hầu phủ ra ngoài. Lúc đó ta cũng không biết phải tìm ai, mà Di Thân vương phủ ở cách Hầu phủ gần nhất nên ta liền đến tìm Tam ca."

"Ta lừa Tam ca rằng mẫu thân đã đồng ý, bảo huynh ấy dẫn ta ra khỏi thành đi tìm phụ thân nên Tam ca liền tin ngay. Tam ca cho thị vệ mang xe ngựa đến rồi đưa ta ra khỏi thành, nhưng vừa mới ra thì trời nổi lên bão tuyết, ta chỉ nhớ rõ con ngựa đột nhiên phát điên, cứ thế chạy như bay kéo bọn ta đến khu rừng núi hoang vu ở phía Tây. Sau đó xe ngựa bị đổ lật xuống, ta và Tam ca đều bị thương."

"Hôm đó tuyết rơi rất lớn, Tam ca cõng ta đi mãi ở trong núi, trời còn chưa tối mà mắt huynh ấy đã bắt đầu đau rồi. Lúc đó huynh ấy không nói gì cả, cứ thế cõng ta đi rất xa nhưng đi mãi mà vẫn không tìm được đường về nhà. Chẳng còn cách nào khác Tam ca đành phải dẫn ta trốn vào bên trong 1 khe núi, ta bị thương cho nên vừa đến nơi liền ngủ luôn, đến sáng hôm sau tỉnh lại liền phát hiện ra Tam ca đã không nhìn thấy gì rồi. Nếu không nhờ có Vương phủ và Hầu phủ phái người đi tìm thấy bọn ta thì chỉ sợ cả 2 đều đã bỏ mạng."

Tần Hoan hỏi lại, "Là bệnh quáng tuyết?"

Nhạc Ngưng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Có lẽ vậy, có điều thân thể Tam ca từ nhỏ đã yếu đuối, có bị bệnh gì khác hay không thì ta cũng không biết. Lần đó sau khi trở về ta đã bị bệnh nặng một trận, đến lúc ta khỏe lại thì Tam ca cũng được bị Di Thân vương dẫn đến Dược Vương cốc rồi."

Quy?n S?ng Ng? Tác Y Phi - Quy?n 4N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?