"Sao cháu không đi nữa?" Phùng Tứ ngạc nhiên khi thấy Phùng Nghị đột nhiên dừng bước.
"Cháu..." Phùng Nghị vã mồ hôi lạnh, không nói nên lời.
Ngoài cửa sân, La Bân và Hoàng Oanh đã nhìn thấy hai người họ.
Hoàng Oanh vẫy tay.
La Bân thì nở nụ cười thân thiện.
"Cậu ta cười! Biểu cảm của cậu ta rất kỳ lạ, Tam gia, ông không nhận ra sao?" Phùng Nghị hạ giọng, lòng càng hoảng loạn.
Người bình thường nào có thể bò ra khỏi vách núi sâu thẳm như vậy?
Huống hồ, La Bân còn trực tiếp rơi xuống.
La Bân cười tủm tỉm đến tìm hắn, rõ ràng là muốn trả thù!
Đây đúng là nụ cười giấu dao!
"Phùng Nghị này, cháu có phải không ổn rồi không?" Giọng Phùng Tứ hơi lạnh: "Về sân của cháu đi!"
Nói rồi, Phùng Tứ bước tới, định đẩy Phùng Nghị.
Phùng Nghị bất lực, đành phải đi lên.
"Anh Phùng Nghị, La Bân bị thương vài chỗ, là do trước đây cứu em và ông mà ra, anh xem giúp cậu ấy, tiện thể La Bân còn muốn một ít thuốc để phòng khi lên núi cần dùng." Hoàng Oanh nói.
"Làm phiền rồi." La Bân gật đầu, sau đó chắp tay chào Phùng Tứ.
Vị trí Phùng Nghị và Phùng Tứ dừng lại lúc nãy không xa, La Bân vốn có thể đọc khẩu hình, biết hai người họ đang nói gì.
Khi nãy Phùng Nghị không về thẳng sân nhà mình, giờ lại đi cùng Phùng Tứ đến đây.
Hắn muốn nói với những người lớn nắm quyền của nhà họ Phùng rằng cậu có vấn đề sao?
Nguyên nhân Phùng Nghị ra tay với cậu rất đa dạng, Hoàng Oanh chắc chắn là một trong những nguyên nhân quan trọng nhất.
Bất kể là nguyên nhân gì, hiện tại La Bân có thể nhận ra một điều.
Phùng Nghị không dám nói chuyện mình rơi xuống vực.
Nếu vậy, cậu chắc chắn sẽ bị coi là có vấn đề và chính Phùng Nghị cũng sẽ không thể tự bảo vệ bản thân!
Đây cũng là lý do La Bân dám trực tiếp trở lại nhà họ Phùng, để Phùng Nghị nhìn thấy cậu!
Phùng Nghị cười như không cười, mở cửa sân đi vào, mấy người kia cũng theo sau.
"Cháu đi khám vết thương cho La Bân, lấy thuốc đi. Oanh nhi, cháu và ông ba đợi ở đây." Phùng Tứ sau đó nói.
"Vâng." Hoàng Oanh gật đầu.
Phùng Nghị im lặng, đi thẳng đến phòng thuốc, La Bân lại theo sau.
Vào phòng, La Bân đóng cửa lại.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?" Phùng Nghị hạ giọng, chỉ có La Bân có thể nghe thấy, biểu cảm của hắn cực kỳ dữ tợn.
"Đêm qua bị chút vết thương ngoài da, muốn anh xem giúp." La Bân nói nhẹ nhàng, rồi kéo ống quần lên.
Trên bắp chân là những vết cắn chằng chịt, trông ghê người.

B?N ?ANG ??C
?c m?ng giáng xu?ng - La Ti?u S?m
HorrorTên Hán Vi?t: M?ng y?m hàng l?m / 梦魇降临 Tác gi?: La Ti?u S?m / 罗樵森 Chuy?n ng?: Ndmot99 Th? lo?i: Kinh d? V?n án: Tr??ng th?n nói khi tr?i t?i, ph?i ?óng c?a s?, th?p ?èn d?u, ??ng tin b?t c? ?i?u gì ng??i ngoài nói. Th? gi?i này ??y r?y s? x?u xa và...