Chương 356: Bình chân như vại
Ngày hôm sau, sáng sớm Hồ thị liền đi thẳng đến Thọ Khang cung.
Thái hậu vừa thức dậy không bao lâu đã nhận được tin nên lập tức sai người mời Hồ thị vào trong. Thấy Hồ thị mang theo gương mặt lo lắng trùng trùng thì đợi bà hành lễ xong Thái hậu liền hỏi, "Xảy ra chuyện gì rồi? Sao hôm nay lại đến sớm như vậy?"
Hồ thị liền nói, "Thái hậu nương nương, đêm hôm trước nhận được ý chỉ của người, thần phụ và Hầu gia cực kỳ vui mừng, hôm qua đến gặp người rồi thì Hầu gia và thần phụ lại càng chắc chắn về mối hôn sự này hơn. Nghe người nói muốn định ra hôn kỳ cho Hoan Nhi và Thế tử Điện hạ trước năm mới nên thần phụ mới hơi nôn nóng, hôm qua sau khi xuất cung thì đã ra Hoa Nghiêm tự ở ngoài thành xin xăm."
"Không giấu gì người, thần phụ là người rất tin vào chuyện này, lúc Vũ Nhi đại hôn thì thần phụ cũng đã đến xin rồi. Mặc dù hiện tại hôn sự của Hoan Nhi và Thế tử Điện hạ còn chưa bắt đầu lo liệu nên cũng chưa đến lúc tính bát tự và mệnh cách, bởi vậy dân phụ cũng không dám làm gì khác mà chỉ đi xin xăm mà thôi. Nhưng ai ngờ thần phụ lại xin được một quẻ hạ hạ."
Nói đến đây thì Hồ thị rút từ trong tay áo ra một mảnh giấy luận giải quẻ xăm, "Xin Thái hậu nương nương xem qua."
Nghe Hồ thị nói đi xin xăm thì Thái hậu cũng không lấy làm lạ, chuyện hôn nhân của nữ nhi nhà bình thường thì người làm trưởng bối đa phần cũng đi xin xăm tính bát tự. Nhưng Hồ thị không biết bát tự của Yến Trì, Duệ Thân Vương phủ cũng chưa cho người mai mối đến cửa nên đương nhiên không có cách nào để tính bát tự cả. Nhưng sao lại xin được quẻ hạ hạ?
Mặc dù Thái hậu cũng không hoàn toàn tin tưởng vào những thứ này, nhưng ai cũng đều muốn cầu xin may mắn cả cho nên khi vừa nghe thấy quẻ hạ hạ thì Thái hậu lập tức nhận lấy rồi mở tờ giấy luận quẻ kia ra, "Vì trong mệnh có tang không tốt lành, e rằng cát sẽ biến thành hung. Gió thu không biết thổi về đâu, bóng tùng mơ hồ giận dữ." Đọc được mấy lời này thì tim Thái hậu cũng giật thót.
Bên dưới quẻ này còn có 1 lời giải nghĩa, Thái hậu càng nhìn thì trong lòng càng lạnh.
Chỉ cần nhìn lời luận giải là đã có thể nhìn ra trong này nói hôn sự của Yến Trì và Tần Hoan việc vui sẽ biến thành việc chẳng lành. Hiện giờ bà mới chỉ hạ ý chỉ mà thôi, sao có thể như vậy được?
Tần Hoan và Yến Trì đã sớm có tình cảm, nếu như không để cho 2 người họ thành đôi thì chẳng lẽ còn phải chia cắt hay sao?
Vẻ mặt Thái hậu nặng nề, Hồ thị lại nói, "Thần phụ đã nói việc này cho Hầu gia, Hầu gia cũng lo lắng trùng trùng. Thần phụ vốn định nói với Hoan Nhi nhưng lại sợ con bé sợ hãi, nghĩ đi nghĩ lại thần phụ vẫn đến gặp Thái hậu nương nương."
Thái hậu thở dài, "Hôm qua Thái Trưởng Công chúa cũng vào cung, Ai gia bàn luận hôn sự này xong thì bà ấy cũng cực kỳ hài lòng. Hiện tại đột nhiên ngươi đi ra được xin quẻ xăm này, thật đúng là..."
Thái hậu nắm lấy quẻ xăm kia rồi nói, "Quẻ này chỉ ngươi và Hầu gia biết được?"
Hồ thị gật đầu, Thái hậu trầm mặc giây lát rồi lại nói, "Ý chỉ của Ai gia đã hạ nên nhất định không có chuyện thay đổi dễ dàng được. Việc này ngươi cứ tạm thời để trong lòng đã, bên phía Hoan Nhi cũng không cần phải để cho con bé biết, để Ai gia suy nghĩ lại."
Hồ thị lập tức đáp lời, không dám quấy nhiễu Thái hậu nữa nên liền lui ra ngoài.
Ra khỏi Thọ Khang cung, Hồ thị nghĩ nghĩ sau đó lại đi đến Đông cung. Vừa đến nơi, Tần Triều Vũ biết được Hồ thị lại vào cung thì không khỏi kinh ngạc, mặc dù Hồ thị được phép vào cung thăm viếng Tần Triều Vũ nhưng cũng không nên ngày nào cũng vào.
Tần Triều Vũ muốn hỏi Hồ thị nhưng bà lại muốn che giấu mà không nói ra. Nhưng Tần Triều Vũ là một người cực nhạy bén, nàng liếc 1 cái đã hiểu được trong lòng Hồ thị ẩn chứa tâm sự, không khỏi ôm lấy cánh tay bà rồi nói, "Mẫu thân, rốt cuộc vì sao người vào cung vậy? Chẳng lẽ người không định kể với nữ nhi sao? Dường như người có ưu phiền, nói cho nữ nhi đi, con có thể giúp người giải tỏa ưu phiền."
Những chuyện khác Hồ thị chắc hẳn sẽ không gạt Tần Triều Vũ, nhưng chuyện này...
"Mẫu thân, người như vậy thì nữ nhi ở trong cung cũng không thể yên lòng. Nếu người không nói thì con sẽ đi hỏi Đại ca."
Hồ thị không muốn Tần Triều Vũ náo cho lớn chuyện nên đành phải trấn an nàng sau đó mới khẽ nói, "Con không biết đấy thôi, Thái tử Điện hạ nói với phụ thân con rằng Duệ Thân Vương phủ sau này có lẽ sẽ xảy ra chuyện, mối hôn sự này của Tần Hoan không thể kết được."
Vẻ mặt Tần Triều Vũ lập tức thay đổi, "Duệ Thân Vương phủ sắp xảy ra chuyện?"
Hồ thị thở dài, "Con nhất định đừng để cho Điện hạ biết là ta nói với con, con cứ coi như không biết gì đi. Điện hạ cũng không nói quá rõ ràng cho phụ thân con biết, chỉ bảo là Tần Hoan không thể gả cho Yến Trì mà thôi. Phụ thân con đoán ra cực kỳ có khả năng chuyện quân lương phía Tây Bắc có liên quan đến Duệ Thân Vương phủ."
Hồ thị nói rất nhỏ, lại mang theo lo lắng, Tần Triều Vũ nghe xong đương nhiên chỉ biết gật đầu, hai người còn nói thêm mấy câu nữa rồi Hồ thị xuất cung. Bà vừa đi thì Tần Triều Vũ liền gọi Mặc Vận vào trong rồi căn dặn, "Đi nghe ngón xem thử, xem mấy hôm nay Điện hạ gặp ai, trên triều có động tĩnh gì..."
...
Hồ thị vừa rời khỏi thì Thái hậu cũng gọi Trần ma ma đến rồi đưa quẻ xăm cho bà nhìn. Trần ma ma đọc xong vẻ mặt cũng biến sắc, "Nương nương, người có tin lời luận giải này không?"
Thái hậu nheo mắt, "Đương nhiên ta sẽ không vì thế mà giải trừ hôn ước của Hoan Nhi và Yến Trì, chỉ là... vào lúc mấu chốt này đột nhiên lại xuất hiện một quẻ xăm như vậy thì thật sự vừa mất hứng vừa xui xẻo."
Trần ma ma nghe vậy cũng không biết làm sao, "Vậy người định thế nào?"
Thái hậu liền nói, "Lát nữa ngươi đến Khâm thiên giám 1 chuyến, ta không thể tin tưởng người bên ngoài được. Ngươi đến gặp Giám chính của Khâm thiên giám, bảo hắn tính toán mối hôn sự này xem xem là tốt hay xấu."
Trần ma ma không dám xem nhẹ, bà biết địa vị của Tần Hoan ở trong lòng Thái hậu nên lập tức đi đến Khâm thiên giám.
Trần ma ma rời đi rồi nhưng trong lòng Thái hậu vẫn không yên, cứ thế chờ mòn mỏi hơn 1 cạnh giờ mới thấy Trần ma ma quay về. Vừa vào cửa, vẻ mặt Trần ma ma đã trắng bệch cầm một tờ giấy, "Nương nương, lấy được lời luận giải rồi."
Thái hậu ngồi bật dậy, "Thế nào rồi?"
Trần ma ma không nói gì mà chỉ đi đến giơ tờ luận giải ra. Thái hậu vừa đọc xong thì vẻ mặt lại lập tức biến đổi, chỉ thấy những điều viết trên tờ giấy này thực ra lại giống y như đúc với tờ ban nãy Hồ thị mang vào. Nếu nói tờ luận giải kia khiến cho Thái hậu tâm phiền ý loạn thì tờ này thật sự đã khiến bà lửa giận phừng phừng, "Đây... sao có thể giống nhau như đúc được!"
Trần ma ma nói, "Lúc nô tỳ nhìn thấy thì cũng kinh ngạc, lúc Giám chính kia bắt đầu luận quẻ thì còn đốt cả hương lên, nô tỳ cũng nghe thấy trong miệng ông ta lẩm nhẩm thần chú. Bởi vậy mới chậm trễ không ít thời gian, nô tỳ vốn tưởng rằng lời giải này nhất định là khác với Hầu gia phu nhân mang đến, nhưng không ngờ... Nương nương, lần này phải làm sao đây?"
Thái hậu nghĩ đến Khâm thiên giám có lẽ không thể đưa ra quẻ xăm và luận giải giống hệt nhau như vậy. Nếu Khâm thiên giám ra quẻ tốt thì bà sẽ bỏ qua quẻ của Hồ thị xin về, nhưng giờ cả 2 đều ra quẻ giống nhau, chẳng lẽ bà còn có thể đến tìm những người khác để cố tình tính ra quẻ khác hay sao?
Nghe nói cùng 1 việc mà cầu nhiều quá thì sẽ không linh, nên cho dù cầu được quẻ tốt rồi thì vẫn còn có 2 quẻ xấu đằng trước. Bởi vậy trong lòng Thái hậu liền nặng như đeo đá.
"Phải rồi, vẫn còn bát tự nữa!" Đáy mắt Thái hậu lập tức sáng lên, "Mau, gọi Yến Trì và Hoan Nhi vào cung, lấy bát tự 2 đứa nó đến cho Khâm thiên giám tính toán thử xem. Lần này xem xem bát tự có hợp nhau hay không."
Chỉ giây lát thôi mà trên trán Thái hậu đã toát đầy mồ hôi.
Trần ma ma không dám chậm trễ, lập tức phái người đi truyền lệnh.
Lúc người trong cung đến Hầu phủ thì Nhạc Ngưng đang ngồi nói chuyện với Tần Hoan.
Ngày hôm qua Nhạc Ngưng đã biết chuyện tứ hôn rồi, ý chỉ này đến quá bất thình lình nhưng lại khiến cho Thái Trưởng Công chúa cực kỳ vui vẻ, sau giờ Ngọ bà lập tức vào cung. Còn Nhạc Ngưng hôm nay mới đến tìm Tần Hoan.
Biết được Thái hậu cho mời, Tần Hoan liền đi cùng Nhạc Ngưng vào cung.
Trên xe ngựa, Nhạc Ngưng nói, "Thật ra thì hắn đã quen biết ngươi từ sớm rồi, lúc Thái hậu hỏi ngươi thì trong lòng ngươi nghĩ gì?"
Tần Hoan khẽ cong môi, "Còn có thể nghĩ gì? Thái hậu ban hôn thì không thể chối từ, huống chi ta cũng cực kỳ yêu thích Thế tử Điện hạ."
Nhạc Ngưng quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới, một lúc sau mới nói, "Chẳng lẽ trước đây các ngươi có tư tình?"
Tần Hoan đảo mắt, "Đương nhiên không có!"
Nhạc Ngưng hừ một tiếng, "Ta thấy ngươi đang lừa ta, với tính cách của ngươi như vậy, nếu như ngươi không muốn thì cho dù Thái hậu có đề xuất thì ngươi cũng sẽ không tùy tiện đồng ý. Nhất định là từ sớm ngươi đã có tình ý với Yến Trì rồi! Ta nói có đúng không?"
Tần Hoan chớp chớp mắt, "Vì sao không phải hắn có tình ý với ta?"
Nhạc Ngưng trợn mắt, "A! Hóa ra là hắn có ý đồ với ngươi..." Nàng siết chặt nắm đấm rồi tức giận nói, "Ta biết ngay trong lòng hắn vốn đã có ý đồ xấu rồi, ngay lúc ở Cẩm Châu ta đã nhìn ra..."
Tần Hoan hơi ngạc nhiên, "Là thế nào?"
Nhạc Ngưng liền kể lại rất nhiều chi tiết nàng phát hiện ra từ lúc ở Cẩm Châu thì Yến Trì đã cố tình gây sự chú ý với Tần Hoan. Tần Hoan nghe xong thì lỗ tai liền ửng đỏ, trong lòng cũng có một cảm giác ngào ngạt thơm ngọt bủa vây. Nhạc Ngưng thấy thế liền khẳng định được Tần Hoan cũng có ý với Yến Trì, nàng nắm chặt lấy vai Tần Hoan, "Được lắm, ngươi giấu ta sâu thật! Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện ta không biết?"
Tần Hoan không thể thẳng thắn toàn bộ với Nhạc Ngưng được, những cũng kể chuyện Yến Trì cứu mạng mình ở núi Vân Vụ, sau đó Yến Trì lại hộ tống nàng dọc đường khiến cho trong lòng nàng cực kỳ cảm động và nhớ nhung. Rồi sau này đến kinh thành tiếp xúc cùng nhau nhiều lần, bởi vậy chuyện tứ hôn này chính là thuận lý thành chương rồi.
Nhạc Ngưng chỉ cho rằng Tần Hoan và Yến Trì đôi bên có tâm ý nhưng chưa biểu lộ, cũng chưa hề có tư tình gì khác nên mới bỏ qua cho Tần Hoan. Chẳng bao lâu sau 2 người đã đến được Thọ Khang cung, lúc này Yến Trì cũng đã đến chính điện rồi.
Nhìn thấy Yến Trì, tim Tần Hoan như thắt lại. Thần thái Yến Trì vẫn ung dung hời hợt, ngoại trừ đôi mắt có hơi nghiêm trang thì cả người hoàn toàn không hề có vẻ đau xót nào. Hắn như vậy tựa hồ như vẫn là Duệ Thân Vương Thế tử kiêu ngạo ít nói hàng ngày, nhìn vào hắn ai có thể nghĩ rằng hắn vẫn đang đè nén nỗi đau về tin tức của Duệ Thân Vương?
Thái hậu nhìn Tần Hoan đến cùng với Nhạc Ngưng thì đương nhiên vui vẻ, nhưng trong lòng bà vẫn đang đề nặng chuyện hôn sự của Tần Hoan và Yến Trì nên cũng không thể thật sự mừng rỡ như ngày thường được. Yến Trì đến trước một bước, nên hắn chỉ nói thêm vài câu rồi cáo từ, chờ hắn đi khỏi rồi Thái hậu mới hỏi bát tự của Tần Hoan. Tần Hoan biết trước khi thành thân đều phải hợp bát tự, nhưng hôm nay hôn sự của nàng và Yến Trì vẫn còn chưa bắt đầu chuẩn bị mà Thái hậu đã muốn lấy bát tự thì nàng liền thấy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù vậy, Tần Hoan vẫn đưa bát tự ra, nói chuyện với Thái hậu một lúc xong nàng mới cùng Nhạc Ngưng cáo từ rời đi.
Trong lòng Tần Hoan vẫn còn nghi vấn thì chắc chắn trong lòng Yến Trì cũng như vậy.
Hắn là Thế tử Hoàng gia, lại được Thái hậu tứ tứ hôn cho nên nếu chuẩn bị nghi lễ thì phải có Lễ bộ và Vương phủ cùng đại diện. Hiện tại Thái hậu muốn lấy bát tự của hắn nhưng lại có vẻ như không phải để chuẩn bị hôn sự.
Thái hậu cũng không thể hạ chỉ xong rồi mới đi xem bát tự 2 người bọn họ có hợp nhau hay không.
Yến Trì rời khỏi chính điện, Bạch Phong cũng đang đứng chờ ở bên ngoài, đến khi đi được 1 đoạn rồi hắn mới căn dặn, "Xem mấy hôm nay Thái hậu đã gặp người nào, đặc biệt là hôm nay."
Bạch Phong gật đầu, đến khi Yến Trì đi ra khỏi Thọ Khang cung rồi Bạch Phong mới đuổi theo nói, "Hôm qua phu thê Trung Dũng hầu đến đây cùng Quận chúa, buổi chiều thì Thái Trưởng Công chúa dẫn theo An Dương Hầu phu nhân cùng với Vĩnh Ninh Quận chúa đến. Còn sáng hôm nay thì 1 mình Trung Dũng hầu phu nhân đến, không còn người nào khác nữa."
Yến Trì nghe xong lập tức chau mày.
Thái Trưởng Công chúa chắc chắn không cản trở chuyện của hắn và Tần Hoan, bà và Thái hậu đều rất hiểu lòng người nên hắn và Tần Hoan chắc chắn sẽ không giấu được ánh mắt của 2 người họ. Một khi đã như vậy thì chỉ có người của Trung Dũng Hầu phủ mà thôi.
"Sáng nay Trung Dũng hầu phu nhân đến để làm gì?"
Bạch Phong nói, "Cung tỳ bên ngoài không biết, có điều lại hơi kỳ lạ."
Yến Trì không nói gì, Bạch Phong lại tiếp tục, "Trung Dũng hầu phu nhân vừa đi khỏi thì Trần ma ma đã đến Khâm thiên giám với vẻ mặt nghiêm trọng rồi. Sau 1 canh giờ Trần ma ma mới trở về, chẳng bao lâu sau Thái hậu liền gọi người và Quận chúa vào cung."
Yến Trì dừng khựng lại, hắn chau mày sau đó chậm rãi xoay người nhìn về hướng Đông cung, "Ta muốn biết Trung Dũng hầu phu nhân đưa cái gì cho Thái hậu. Còn nữa, chuyện Trần ma ma đến Khâm thiên giám cũng cần phải biết rõ chi tiết."
Vẻ mặt Bạch Phong nghiêm nghị, lập tức gật đầu đồng ý.
Yến Trì thu hồi ánh mắt lại, khí chất ung dung hời hợt khi ở trước mặt Thái hậu ban nãy giờ lại đột nhiên trở nên thâm trầm nghiêm trọng, hắn bước nhanh ra khỏi cửa cung nhưng đi được 1 đoạn đã chạm mặt mấy người Yến Kỳ.
Gã sai vặt bên cạnh Thành vương đang cầm 2 cuốn tấu chương.
"Bái kiến Thành vương..."
Yến Trì chắp tay hành lễ, Yến Kỳ lại quan sát hắn từ trên xuống dưới, "Vẫn chưa chúc mừng ngươi, có được một giai nhân như Vĩnh Từ Quận chúa."
Yến Trì khẽ cười, "Đa tạ Thành vương, đột nhiên Hoàng tổ mẫu chỉ hôn có lẽ do thương xót ta vất vả nhiều năm trời ở Sóc Tây quân, thậm chí cũng không cho phép ta đi phía Tây Bắc, ta không thể phân ưu với Thành vương được rồi."
Yến Kỳ nhíu mày, "Lão Thất, lời này của ngươi có ý gì?"
Yến Trì cười nhạt, "Chiều hôm qua Dương Thượng thư dâng tấu hy vọng ta đi Sóc Tây để đốc thúc điều tra vụ án quân lương, ta vốn định đi rồi nhưng Hoàng tổ mẫu lại muốn ta thành thân sớm nên mới đùn đẩy việc này cho Hoàng thượng. Bởi vậy giờ ta không thể đi được rồi."
Vẻ mặt Yến Kỳ lập tức trở nên khó coi, ở trong triều hắn được phân công quản lý Công bộ, còn Hộ bộ lại không nằm trong phạm vi thế lực của hắn, nhưng Yến Trì lại biết Dương Hãn là người của hắn!
Điều này ngay cả Thái tử cũng chưa chắc biết!
Yến Kỳ nhìn chằm chằm vào Yến Trì rồi cười, "Lão Thất nhìn thì có vẻ nằm dí bên trong Hình bộ nhưng hóa ra công phu điều tra tư mật cũng khá lợi hại. Vụ án quân lương Tây Bắc còn chưa điều tra rõ ràng cho nên ta và Dương Thượng thư cũng rất căm phẫn, bởi vậy ta mới tiến cử ngươi đi. Ngươi quen thuộc phía Tây Bắc, cũng rất có uy vọng trong Sóc Tây quân, ngươi đi chắc chắn sẽ thu được không ít công lao."
Nụ cười trên mặt Yến Trì như có như không, "Đáng tiếc ta không đi được, có điều ta tin chắc rất nhanh có thể giải quyết được nỗi ưu tư của Dương Thượng thư."
Yến Kỳ nhíu mày không hiểu, Yến Trì lại nói tiếp, "Nghe nói Thái tử Điện hạ có ý định triệu Định Tây Tiết độ sứ Trương Khải Đức hồi kinh, người này cũng cực kỳ hiểu biết về thế cục của Tây Bắc, có hắn về đây rồi thì ta tin chắc hắn chính là một lựa chọn tốt nhất để đi bình ổn tình hình bên đó."
Yến Kỳ trợn trừng mắt, Yến Trì lại chắp tay, ung dung đi vượt qua người Yến Kỳ.