抖阴社区

Ch??ng 2: 1m68 - 1m86

3K 187 45
                                        

"Này nhóc. Làm gì mà ngơ ra thế?" Trong lúc đang bị vẻ đẹp trai và giọng nói mê hoặc thì cánh tay anh đập vào vai khiến tôi giật mình, mất mấy giây mới bình tĩnh lại.

"Anh là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nhà em?"

Anh mỉm cười đáp lại: "Chào em, anh xin tự giới thiệu, anh là Đặng Hoàng Anh Đạt -  chồng chưa cưới của em."

Nghe xong câu nói của anh, gương mặt đẹp trai, giọng nói trầm ấm đều biến mất. Từ trước tới giờ tôi chưa gặp ai mặt dày tự nhận mình là "chồng chưa cưới" của người khác như này.

"Hai đứa mới gặp mà đã tình cảm thế?"

Nghe mẹ nói tôi mới chợt nhận ra khoảng cách của mình và anh rất gần, tôi nhanh chóng lùi lại phía sau, anh cũng ngẩng đầu lên cho tay vào túi quần nhìn rất giống badboy.

"Mẹ, anh ấy là ai vậy? Sao lại xuất hiện ở nhà mình? Còn dám xưng là chồng chưa cưới của con nữa."

"Thì con rể mẹ mà. Mẹ chấm Anh Đạt rồi."

"Mẹ!" Tôi bất lực, hoàn toàn không nói thêm được gì nữa. Đã vậy người bên đối diện còn cười, tôi tức lắm, không thèm nói chuyện với mấy người này nữa, bỏ chạy vào phòng, lấy điện thoại nhắn tin cho Quỳnh Nhiên.

Panacea: "Ê nhỏ kia, mày có đó không?"

Elpida: "Chuyện gì?"

Panacea: "Tao vừa gặp 'biến thái' mày ạ."

Elpida: "Xong sao? 'Biến thái' gặp mày rồi mày làm nó sợ chạy mất à?"

Panacea: "Không. 'Biến thái' đang ở nhà tao."

Elpida: "Ghê vậy. Mày lôi được cả 'biến thái' về nhà cơ à?"

Panacea: "Mẹ mày, muốn chết à? 'Biến thái' tự nhận là chồng chưa cưới của tao, mày thấy có điên không?"

Elpida: "Đỉnh, mới lớp 9 đã có chồng chưa cưới rồi."

Tôi và Quỳnh Nhiên đang nhắn tin thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, tôi dừng cuộc trò chuyện đi ra ngoài. Cánh cửa vừa mở ra, anh Đạt xuất hiện bên ngoài, anh cúi thấp người xuống, lên tiếng hỏi tôi:

"Em có thích ăn món gì không để anh nấu."

"Không cần đâu, đồ ăn của anh chắc gì em đã nuốt được. Để mẹ em nấu đi."

Nói xong tôi đóng cửa lại không để anh có cơ hội nói thêm gì nữa. Tôi tiến lại bàn, lấy sách vở ra học bài cho đỡ tức.

Tới 19 giờ đang ngồi làm bài tập, nghe thấy gõ cửa bên ngoài, tôi lười nhác đứng lên, cứ tưởng anh Đạt đằng sau cánh cửa nên bực bội nói:

"Chuyện gì vậy?"

"Dạo này lớn rồi nên hư quá rồi đấy." Tiếng mẹ cất lên làm tôi giật mình, vội vàng lên tiếng giải thích:

"Huhu không phải mẹ ơi, con tưởng..."

"Tưởng ai?"

"Không ạ." Tôi ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi.

"Xuống ăn cơm đi, mọi người đang chờ đó."

"Dạ."

Tôi theo mẹ xuống dưới, bất ngờ là trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, mọi người đã ngồi hết vào bàn, chỉ còn một chỗ trống cạnh anh, tôi bất đắc dĩ tiến lại ngồi xuống. Tôi gắp miếng thịt bò xào rau muống, vị rất lạ và ngon. Đang ăn mẹ anh bất ngờ lên tiếng:

 (Xu?t B?n) H? Nh? M??i N?m N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?