Sau những mất mát của cuộc đời, ai nấy đều chọn bỏ lại tôi giữa thế gian này, không một ai cần tôi. Bây giờ ngay cả khóc tôi cũng không còn nước mắt nữa rồi, tôi phải mạnh mẽ bước tiếp trên con đường phía trước thôi.
Nghe Quỳnh Nhiên nói tôi lắc đầu tỏ ý không cần, cất giọng nhẹ nhàng chấn an hai đứa: "Đừng lo, tao ổn mà, tụi mày cứ chuyên tâm học tập là được. Nỗi đau nào tao cũng trải qua rồi, giờ tao mạnh mẽ lắm đừng lo."Uyển Hân bây giờ mới lên tiếng: "Đợi bọn tao học xong rồi bọn tao về. Tụi mình cùng nhau đi ăn, đi chơi nha. Bọn tao có lịch tốt nghiệp rồi. 18 tháng 3 năm 2024, bọn tao tốt nghiệp nên chắc 20 tháng 3 bọn tao về, 28 là sinh nhật mày vậy là tuyệt đẹp."
Quỳnh Nhiên nghe về kế hoạch, nét mặt buồn hiu, giọng nói có chút chanh chua nhưng trong lòng Quỳnh Nhiên thật sự rất quan tâm Huy Anh: "Mày có liên lạc được với Huy Anh không? Ba năm rồi, nó biến mất không nói một lời nào. Để tao gặp lại nó tao sẽ đánh nó, sẽ moi hết tiền của nó. Thằng bạn đểu."
"Tao tin đến một lúc nào đó, Huy Anh sẽ xuất hiện thôi."
"Ừ. Mày về Việt Nam định làm gì?"
"Tao chuẩn bị nộp hồ sơ vào chuyên Lê Hồng Phong làm giáo viên không biết có được không nữa."
"Chắc chắn sẽ được, tao tin mày."
"Ừ. Mai tao đi nộp."
Tôi đã lên kế hoạch trở thành một giáo viên của chuyên Lê Hồng Phong rất lâu rồi, ngôi trường mà tôi và anh đã từng theo học.
Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy từ rất sớm, đứng trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, mắt lướt qua những bộ đồ treo trên giá. Tâm trạng đầy lo lắng nhưng cũng có một chút háo hức. Tôi phải chọn lựa trang phục một cách cẩn thận.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi chọn một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch, có cổ bẻ nhẹ và một chiếc chân váy màu đen. Tôi nhấn nhá bộ trang phục bằng một đôi giày bệt màu nude, thoải mái nhưng không kém phần thanh lịch. Một chiếc túi nhỏ xinh xắn màu đen làm điểm nhấn nhẹ nhàng. Mái tóc của được cột gọn gàng, nhưng không quá chặt, để lộ những lọn tóc mềm mại.
Đã rất nhiều năm mới quay lại nơi này, tôi đứng trước cổng trường chuyên Lê Hồng Phong, đôi chân hơi run khi bước vào khuôn viên quen thuộc. Đây là lần đầu tiên tôi quay lại trường sau khi rời đi để du học.
Ánh nắng mùa hè chiếu xuống sân trường, tôi nhớ rõ những tháng ngày ngồi trong lớp học, nghe giảng về Toán, và ước mơ một ngày sẽ đứng trên bục giảng. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, bước vào phòng phỏng vấn.
Khi tôi bước vào phòng, thầy Cường, cô Hạ và cô Lam đang ngồi, mấy thầy cô nhìn thấy vội vàng chạy lại.
"Khả Tiên, là em thật sao?"
Tôi rất vui khi nhiều năm trôi qua các thầy cô vẫn nhớ đến mình. Tôi lễ phép cúi chào thầy cô.
"Là em, em trở về rồi ạ."
"Về là tốt rồi. Mấy đứa đi du học không ai liên lạc với thầy cô, làm chúng tôi sợ chết khiếp đây này."
"Bọn em xin lỗi để thầy cô lo rồi ạ."

B?N ?ANG ??C
(Xu?t B?n) H? Nh? M??i N?m
Romance"Em ??nh thi tr??ng gì?" "Chuyên Lê H?ng Phong ?." T? nhiên t?i th?y n? c??i trên m?i anh. "Em mu?n thi chuyên thì ph?i gi?i nhi?u ?? vào, ?? chuyên khó l?m ??y." "Anh thi r?i sao? Tr??c anh h?c tr??ng gì th??" "Chuyên Lê H?ng Phong." Anh nói x...