Ngọc Lan bước ra, dáng người thướt tha mặn mà người con gái Nam Kì, cậu tư điêu đứng ngay từ những bước đầu khi nàng xuất hiện. Người con gái này sao mà đẹp quá đa, tánh nết thì ngoan hiền đoan trang ngó bộ nhà tỉnh trưởng lại có thêm dâu hiền dâu thảo rồi à nghen, nàng ngồi xuống đối diện cậu tư Minh. Nàng ngước nhìn cậu, vẻ mặt thẹn thùng đỏ ửng làm cho cậu chết mê chết mệt luôn á chớ.
Đôi uyên ương kia đang ngại ngùng thì cặp đôi bên này lại ríu rít hơn, cô út Vân lân la đi lại kế nàng ghé tai nói nhỏ làm nàng ngại đỏ mắt.
"Con gái nhà ai mà đẹp chết người vậy đa, tôi thật vinh dự khi được chọn làm ý chung nhân của em."
Cô út Vân cười đon đả chọc ghẹo người thương, đôi mắt cô đượm tình nhìn thẳng vào nàng. Trúc mặt mày đỏ ké như người bị chuốc say, nàng thẹn quá mà trách yêu cô rằng.
"Cô nói cái chi vậy. Đứng đắn lên cho em coi!"
"Dạ vợ."
Cô út Vân trước khi rời đi còn không quên nháy mắt làm duyên với nàng, Trúc bặm môi dọa cô, chớ thật ra trong lòng lại như nở hoa luôn rồi. Anh Bỉnh từ nãy giờ đứng phía ngạch cửa nhà sau thấy hai người cười đùa nói chuyện vui vẻ vậy thì tâm tình hơi khó chịu, nàng chưa bao giờ cười như vậy với anh. Bỉnh thấy cô út Vân một thân cao sang đứng cạnh ông tỉnh trưởng cùng cậu trai bảnh bao mà ganh tị, phải chi anh cũng có tiền như người ta thì biết đâu nàng sẽ chịu gả cho anh. Anh rất muốn cưới nàng về mần vợ, anh lớn hơn nàng có bốn tuổi nhà thì đủ ăn đủ mặc chớ nào có của cải chi nhiều, nhiều lần anh đã nói bâng quơ với chị hai nàng rằng anh muốn hỏi cưới nàng, nhưng Ngọc Lan lại bảo, đó là quyết định của em ấy người chị hai này không nỡ ép uổng chi hết đa.
"Nay qua đây, đầu tiên là muốn hỏi cưới con về làm vợ cho thằng tư con nhà ông. Cái thứ hai là muốn tính xem bữa nào ngày lành tháng tốt đặng nhà ông chuẩn bị sính lễ qua rước con làm con dâu nhà tỉnh trưởng, ý con thì sao đa?"
Ngọc Lan mỉm cười nhẹ từ tốn nói.
"Dạ, con nghe ông."
Cậu tư lòng phơi phới mặt tươi rói.
Ông tỉnh trưởng ngồi đó nói chuyện một hồi thì cũng ấn định được ngày lành. Hai tuần sau là ngày đẹp, nên cả hai nhà quyết định chọn ngày đó, cậu tư Minh cầu còn không được, rõ ràng cậu muốn rước nàng dìa nhà nhanh nhất có thể nên rất nhanh gật đầu đồng ý, cô út Vân thì trêu chọc anh mình quá trời vì ham vợ.
"Vậy hai tuần sau anh qua... rước em."
Bàn bạc xong xuôi cũng tới trưa, cậu tư đã kêu cha mình về nhà nghỉ ngơi trước rồi, hiện tại nhà nàng chỉ còn hai anh em nhà cậu, hai chị em nhà nàng cùng hai người còn lại là thím ba cùng anh Bỉnh. Trúc biết thím ba sáng giờ phụ giúp nên chưa có gì trong bụng, thấy vậy nên nàng mời thím ba ở lại ăn cơm trưa luôn, anh Bỉnh cũng ở lại ăn cùng. Trúc ra sau nhà hâm lại đồ ăn cho nóng rồi mới bưng ra, cô út Vân nãy giờ cứ lẽo đẽo theo nàng ríu rít bên tai rằng nàng nay đẹp quá, sao mà dễ thương lung vậy mần cho nàng không nhịn được mà bật cười mấy lần.
"A! Nóng quá."
Nàng bất ngờ khẽ la lên một tiếng, nàng tính nhất cái ngồi vịt nấu chao xuống, mà ai dè nàng cầm không chắc tay, mần cho cái nồi thịt xém đổ, nàng hoảng hốt nên làm rớt cái đồ nhất nồi tay cầm thẳng vào cái quai nồi nóng hổi. Tay nhanh chóng đỏ lên một vết, cô nghe nàng la là lật đật chạy lại nhưng mới định cầm tay nàng xem thì cô chợt khựng lại.

B?N ?ANG ??C
Th??ng Em Nghen, C? ?t [ T? Vi?t - Thu?n Vi?t Bách H?p ]
Non-FictionPh?n là con gái v?i nhau l?i ?em lòng th??ng l?y ??i ph??ng. S?i t? h?ng ?y ?? ?em hai ng??i con gái xa l? bu?c ch?t vào nhau kh?ng th? tách. "V?n ?i, ki?p sau mình c?ng th??ng nhau ???c kh?ng ?a?" C? nhìn nàng r?i vòng tay ?m l?y t?m th?n m?ng ma...