抖阴社区

Ch??ng 23.

705 33 14
                                        

Trúc mới sáng sớm thức dậy mặt mài nàng đã bơ phờ thấy rõ, đôi mắt thâm quầng khe khẽ liếc nhìn cái con người quỳ dưới nền gạch kia trong lòng nàng hậm hực không thôi. Chuyện là nửa đêm lúc nàng đương ngủ thì nàng có cảm giác dường như cơ thể mình bị ai đó động chạm vào, nàng mệt mỏi nâng mi mắt thì thấy cô đang đè trên người mình làm càn. Nàng đã bảo cô dừng lại nhưng cô giả điếc không nghe rồi cuối cùng hành nàng đến gần sáng mới chịu buông tha cho nàng thở. Thân dưới đau buốt, lưng thì mỏi nhừ, nàng mệt mỏi muốn chợp mắt nhưng không được bao lâu thì trời đã sáng, nàng ức đến độ trừng mắt đánh cô một cái thấu trời rồi bắt xuống đất quỳ gối nãy giờ.

"Hic.."

"Ấm ức lắm hả đa?"

Nàng nhìn cô giọng lạnh lùng cất lên. Đêm qua rõ ràng nàng là người bị thiệt vậy mà cô lại quỳ đó thút thít cứ như cô mới là người bị bắt nạt. Cô út Vân sụt sùi nước mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn chả đếm xỉa đến mình thì tủi thân mà rơi lệ.

Ai biểu nàng quyến rũ quá chi, cô chỉ là không cầm được lòng mình nên mới mần vậy thôi mà. Quỳ nãy giờ cũng hơn nửa tiếng cặp giò của cô nó đã tê rần rần hết lên rồi đây nè, còn nàng thì mặt mày quạu quọ ánh mắt sắc như dao làm cô sợ hãi không dám nói lấy một câu biện minh.

Cốc Cốc Cốc

"Cô út ơi, cô dậy chưa ạ. Ông biểu con kêu cô dậy lên nhà ăn sáng thưa cô."

Con Hiền như vị cứu tin của cô lúc này, nghe nó bảo vậy cô út Vân liền đứng bật dậy.

"Ai cho đứng?"

Giọng nói uy quyền của nóc nhà cất lên, cơ thể cô tự động quỳ thụp xuống nền đất lạnh ngắt ấy. Nàng ngồi trên giường nhìn ra cửa rồi nói lớn.

"Cô út vẫn còn ngủ nên sẽ ra sau, chị lên trên nói với mọi người hãy ăn trước đi đừng chờ."

Con Hiền ngớ người cảm thấy có gì đó sai sai nhưng rồi cũng nhanh chóng đáp lời nàng.

"Dạ, vậy con không mần phiền nữa ạ."

Cô nghe tiếng chân dần đi xa thì lòng chợt lạnh toát, đầu cô cứng nhắc quay lại nhìn nàng cánh môi gượng gạo cong lên thân thiện.

"Cô ngoan ngoãn mà quỳ ở đây đi đa, em đi ra ngoài rửa mặt."

Nàng bình thản thở ra một câu làm cô như chết lặng, thân người thon thả bước xuống giường nhặt lại quần áo hồi hôm bị ai đó vứt xuống không thương tiếc, nàng chỉnh trang bản thân lại cho tươm tất rồi không thèm nhìn cô cứ thế đi ra khỏi phòng. Cô ở đây than trời trách đất, ai biểu hồi tối ham hố quá mần chi để giờ phải ở đây chịu phạt vậy nè trời, tin này mà lan truyền ra ngoài thì còn gì là mặt mũi cô út Thanh Vân cao quý nhà tỉnh trưởng nữa.

Đã vậy nàng còn không cho cô bận đồ nữa chớ...

Trúc ra sàn nước rửa mặt, chân nàng còn run nên mỗi bước đi của nàng điều chậm hơn bình thường rất nhiều, nàng tặc lưỡi thầm trách cô không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết.

Cửa phòng hé mở, nàng bước vào nhìn cô vẫn còn quỳ ở đó trên người không mảnh vải che thân, cả thân thể trắng trẻo nõn nà. Trên lưng có vài vết cào đo đỏ ứa máu chắc là trầy da rồi, chỉ cần liếc sơ qua thôi cũng đủ hiểu hồi hôm hai người ân ái nhiệt tình tới cỡ nào. Nàng đi lại vuốt ve tấm lưng mảnh mai của người thương.

Th??ng Em Nghen, C? ?t [ T? Vi?t - Thu?n Vi?t Bách H?p ] N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?