Trong căn nhà gỗ mái ngôi đỏ rộng lớn, trên bàn trà gian nhà trước là những gương mặt quen thuộc của nhà tỉnh trưởng. Cậu cả, cậu hai, cậu ba điều đã về, các mợ cũng cùng về hiện giờ họ đang ở trong phòng Ngọc Lan để an ủi nàng sau khi họ được nghe kể lại chuyện hồi sớm nay. Sự việc ập tới quá bất ngờ nên chẳng có ai ngờ nổi. Ông Hưng đã cho người báo lên quan trên, ông nhờ họ cử người đi tìm con trai của ông, chỉ là việc này tốn rất nhiều thời gian. Cậu cả híp mắt đăm chiêu, cậu gõ gõ tay lên bàn rồi trầm giọng nói.
"Con nghĩ mình nên cử người đi dọc theo khúc sông đó đi tìm kiếm đi cha, chớ đợi quan trên thì biết tới bao giờ mới tìm được tư Minh?"
Thẳng Hải đứng sau hơi ngẩn đầu nhìn cậu cả, nếu được thì nó muốn xung phong dẫn đầu đoàn người đi tìm cậu tư nhà nó. Cậu cả khẽ nhìn qua nó, cậu biết nó đang nghĩ gì, thằng Hải là người đáng tin cậy nhất trong cả đám gia đinh, nó cũng thông minh nhanh nhạy nên nếu giao việc này cho nó cậu nghĩ sẽ nhanh thôi là tìm được Hiếu Minh.
"Cha thấy vậy đi. Cứ cử người ra tìm thằng tư."
Cậu cả gật đầu cái rụp rồi đánh mắt sang cho Hải, nó liền hiểu ý lui ra, nó chạy ra sau nhà đem theo một đám người rồi chạy ra ngoài. Cô út Vân từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh chẳng hề có chút hoảng hốt nào, ban nãy nghe thằng Hải kể sơ qua thì có chút bất ngờ nhưng khi bình tĩnh lại thì cô đoán chắc rằng anh tư nhà cô sẽ không sao. Cô có lòng tin rất mạnh mẽ rằng cậu tư sẽ bình an vô sự.
"Út Vân, em nghĩ gì mà chăm chú thế?"
Cậu ba Huy vỗ vai cô, cứ tưởng cô vẫn còn lo lắng cho tư Minh nên cậu thở dài một hơi rồi dịu giọng nói.
"Em đừng có lo, tư Minh mạng lớn lắm chắc chắn sẽ bình an mà trở về thôi."
Cô thở dài nhìn cả nhà rồi lên tiếng.
"Sao mà không lo được hả anh?"
Cậu hai Duy ngồi đối diện cô khẽ mỉm cười, cậu đứng dậy rồi đi vòng ra sau lưng cô xoa xoa tóc cô, cậu bảo.
"Em gái cưng lớn rồi, biết lo lắng cho anh trai rồi đa."
"Em mười tám rồi chớ bộ."
Cậu hai cười. Cậu biết tánh tình cô ra sao mà đa. Nhìn cô bình tĩnh vậy thôi chớ thật ra trong ruột lo cho cậu tư tới độ quên ăn quên uống luôn chớ không đùa. Bề ngoài ai cũng tĩnh lặng không có chút nào là sốt ruột, nhìn vậy thôi chớ thật ra trong lòng họ biết rõ bản thân và những người ở đây lo cho cậu tư tới cỡ nào. Là người nhà, tình thân mến thân từ đó tới giờ, thì hỏi sao không lo, không sợ cho cam.
...
"Cô chủ? Có chuyện chi vậy ạ."
Lương Trí Mận không đáp lời mà nhanh chống kêu người hầu ra ngoài đem hai người đờn ông kia vào nhà, nhỏ hầu ngơ ngẩn nhìn hai người đờn ông người toàn là máu thì sợ hãi xem chút nữa đã hét lên, Trí Mận biết nó sợ nên vội trấn an.
"Em đừng sợ, mau vào trong chuẩn bị nước ấm và khăn đi."
"D-Dạ."
Nó chạy vào bếp nhanh nhẹn nấu nước. Trí Mận nhìn hai người đờn ông được đặt trên bộ ván ngựa rồi thở dài.

B?N ?ANG ??C
Th??ng Em Nghen, C? ?t [ T? Vi?t - Thu?n Vi?t Bách H?p ]
Non-FictionPh?n là con gái v?i nhau l?i ?em lòng th??ng l?y ??i ph??ng. S?i t? h?ng ?y ?? ?em hai ng??i con gái xa l? bu?c ch?t vào nhau kh?ng th? tách. "V?n ?i, ki?p sau mình c?ng th??ng nhau ???c kh?ng ?a?" C? nhìn nàng r?i vòng tay ?m l?y t?m th?n m?ng ma...