抖阴社区

Ch??ng 47.

292 19 5
                                        

Cạch!

Tiếng bản lề của cánh cửa nhà vang lên, dường như nó đã lâu lắm rồi chưa có người ghé qua. Vừa bước vào nhà trước mắt đã thấy ngay cái bàn thờ được đặt sừng sững ở ngay gian nhà chính, trên đấy có một bức ảnh nhưng lại bị vải đỏ che đi mất, người đờn ông mặc com lê màu đen bước vào, trên tay cầm theo vài ba cái bánh cùng với trái cây. Hắn khom người đặt đồ xuống nền gạch rồi quay người khép cửa nhà, nhanh chóng cả căn nhà lại chìm trong bóng tối, hắn lục lọi trong túi áo ròi lấy ra một hộp diêm.

Những ánh lửa vàng cam cháy tí tách làm không khí trong nhà bớt đi vài phần âm u. Bước tới trước bàn thờ, hắn khe khẽ đưa tay gã xuống chiếc khăn màu đỏ, gương mặt một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp liền hiện ra, hắn nhìn bức ảnh khóe môi dịu dàng cong lên, đôi mắt hắn đê mê nhìn say dưa người con gái trong khung hình, hắn đưa tay cầm lấy ảnh thờ rồi nhẹ nhàng ôm vào lòng như thể hắn đang ôm lấy người trong bức ảnh đó vậy.

"Lâu rồi không gặp, Lê à."

Ngón tay trượt trên bức hình, vuốt ve gương mặt người con gái ấy một cách nâng niu yêu chiều.

"Liệu em có giận tôi không Lê?"

Hắn nói chuyện một cách tự nhiên trong khi cả căn nhà chỉ có một mình hắn và bức ảnh thờ của người con gái hắn vừa gọi là Lê.

"Sáng nay tôi vừa gặp được một người có khuông mặt rất giống em đó đa."

Hắn nhớ lại gương mặt của nàng ấy cánh môi lại cong lên thích thú.

"Liệu đó có phải là em không Lê? Tôi nhớ em quá, năm năm rồi phải không? Cái ngày tôi còn bên xứ người tôi lại nghe em mất ở quê nhà, họ nói em bị cưỡng bức rồi bọn nó lại nhẫn tâm giết chết em."

Càng nói đôi mắt hắn càng thêm âm thầm u ám, hắn nhìn thật lâu vào bức ảnh rồi khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên môi người con gái trong hình.

"Lê à, tôi thương em vẫn mãi là như vậy. Hôm nay khi nhìn thấy gương mặt của người con gái kia trong lòng tôi vui mừng khôn xiết, cô ta rất giống em, rất giống Lê mà tôi yêu."

Ánh nến lập lòe cháy hắt bóng hình hắn vào vách tương, gương mặt điển trai cùng đôi mắt thâm tình, khi hắn quay lại cả trên gương mặt đã xuất hiện một nụ cười méo mó kinh dị.

Hắn chính là cậu cả nhà hội đồng Vũ.

...

Ngọc Lan ánh mắt mong lung nhìn đến người chồng vẫn chưa tỉnh ở trên giường, cậu tư nhà nàng đã ngủ từ trưa đến tối muộn mà vẫn chưa tỉnh, nàng lo lắng miệt mài ngồi cạnh giường canh chừng.

Hồi chiều mợ hai Mỹ Trân đã được cậu hai Duy trở về lại Sài Thành, tính tới nay thì mợ mang thai cũng gần năm tháng rồi, bụng to dần làm mợ đi đứng có chút khó khăn, cậu hai thì thương vợ mệt nhọc nên tối nào cậu cũng đấm bóp cho vợ xong mới ngủ, trộm vía đứa bé chắc biết mẹ nó cũng mệt nên nó không hành mợ nhiều, mợ hai sức khỏe vốn yếu ớt, trước khi về làm dâu nhà mợ cũng đã nói rõ tình trạng của mợ cho nhà tỉnh trưởng, những tưởng cậu hai sẽ vì đó mà hủy bỏ đám cưới nhưng không ngờ. Cậu chỉ dịu dàng nắm lấy tay mợ rồi thủ thỉ rằng cậu thương mợ, cậu chấp nhận mợ dù cho có thể cả hai sẽ chẳng có được một đứa con, mợ hai ngày ấy khóc bất lên như một đứa trẻ, mợ ôm chặt lấy cậu hai rồi cứ vậy mà bước vào nhà tỉnh trưởng làm dâu, làm mợ hai của cậu, được cậu yêu thương nâng niu như bấu bật. Sau một năm mợ hai Trân cũng có tin mừng, cậu hai lúc đó vừa mừng vừa lo, cậu lo cho sức khỏe của mợ, lại càng lo hơn khi nghe đốc tờ nói phụ nữ mang thai như nước một chân vào cửa tử. Cậu hai khóc lóc ôm chặt mợ vào lòng bảo rằng mợ không nhất thiết phải vì cậu mà sinh con, cậu sợ mất mợ.

Th??ng Em Nghen, C? ?t [ T? Vi?t - Thu?n Vi?t Bách H?p ] N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?