抖阴社区

Ch??ng 116

177 37 0
                                    


Hermione bước ra khỏi thư viện, trên tay ôm bài tập Cổ ngữ Runes. Nàng đã dành gần bốn ngày ở đó, lật giở rất nhiều tài liệu, nhưng vẫn còn một số điểm chưa thực sự hiểu rõ.

May mắn là văn phòng Giáo sư Graham—người dạy Cổ ngữ Runes—nằm ngay trên tầng này, không cách thư viện quá xa. Có lẽ vì vậy mà văn phòng của bà lúc nào cũng có học sinh ra vào. Dù cũng là giáo sư Slytherin như bao người khác và không phải kiểu thân thiện dễ gần, nhưng bà luôn kiên nhẫn giảng giải cặn kẽ mọi thắc mắc. Vì thế, rất nhiều học sinh sẵn lòng đến đây hỏi bài, miễn là họ biết giữ phép tắc—đừng vô ý chạm vào đĩa bánh của bà vào giờ trà chiều. Trong những khoảnh khắc như thế, Yuna Graham hoàn toàn thể hiện tinh thần truyền thống cổ điển nhất của Anh quốc.

Nghĩ đến giáo sư Graham, Hermione cũng nhớ đến con gái bà—một người nhỏ nhắn, mảnh mai với mái tóc vàng óng, Jacqueline Graham. Một nữ sinh nhà Slytherin thông minh, điềm tĩnh và có một lòng dũng cảm mà ngay cả chính bản thân cũng chưa nhận ra. Jacqueline không có sự nồng nhiệt đặc trưng của Gryffindor, nhưng đồng thời cũng chẳng mang vẻ cao ngạo bẩm sinh như nhiều Slytherin khác. Quan trọng hơn cả, cô biết rất nhiều điều mà Hermione không biết—một phần vì xuất thân từ một gia tộc thuần huyết lâu đời.

Ngay từ năm nhất, Hermione đã nhận ra Jacqueline khác biệt với phần lớn học sinh Slytherin. Cô từng dùng cách đơn giản nhưng trực diện nhất để dạy Hermione phải đối mặt thế nào với những kẻ gọi nàng là "Máu bùn". Khi cả hai cùng tham gia những chuyến thám hiểm dưới lòng đất, đối mặt với những thử thách kỳ quái, Jacqueline luôn giữ được sự bình tĩnh mà Hermione chưa từng thấy ở ai khác. Học kỳ đầu tiên, khi cả trường chìm trong hoảng loạn, cô đã suy luận ra con quái vật trong Phòng chứa Bí mật là gì. Khi chạm trán Voldemort, ánh mắt cô vẫn sắc bén đến đáng kinh ngạc.

Hermione chìm trong dòng suy nghĩ đến mức không nhận ra rằng hôm nay, văn phòng của giáo sư Graham vắng vẻ khác thường. Không còn học sinh nào chờ hỏi bài, chỉ có một cô gái tóc vàng đứng trước bàn giáo sư.

"Giáo sư Graham, em có một vài câu hỏi—" Hermione vừa cất lời thì ánh mắt nàng rơi xuống Jacqueline đang đứng bên cạnh.

Jacqueline siết chặt nắm tay, môi bị cắn đến bật máu. Trên mặt cô còn vương vài giọt nước mắt chưa kịp khô. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào nhưng cô lại cố chấp không để chúng rơi xuống.

"Có vấn đề gì sao, trò Granger?" Giáo sư Graham ngẩng đầu lên từ tập luận văn của học sinh, nhìn Hermione hỏi.

"Em có một vài câu hỏi." Hermione liếc sang Jacqueline, chần chừ không biết có nên chen ngang vào cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con hay không. Nhưng rồi nàng quyết định dừng lại—Jacqueline chắc chắn không muốn ai thấy mình khóc.

"Em có thể quay lại sau."

"Không sao." Giáo sư Graham đặt cây bút xuống. "Em muốn hỏi gì?"

Suốt hai mươi phút sau đó, giáo sư Graham vẫn kiên nhẫn giảng giải, như thể Jacqueline chưa từng tồn tại trong căn phòng này. Nhưng Hermione không thể tập trung. Nàng cứ liên tục nhìn sang Jacqueline, tự hỏi rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Harry Potter[EDIT][BHTT] TogetherN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?