Ánh sáng buổi sớm len qua những ô cửa sổ lớn của biệt thự, nhuộm vàng sàn gỗ và mang theo chút ấm áp của ngày mới. Seokmin tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn, đầu óc vẫn còn vương vấn chút bực bội vì sự xuất hiện bất ngờ của Mingyu đêm qua. Anh ngồi dậy, xoa gáy, liếc nhìn đồng hồ—7 giờ sáng.
“Chỉ một đêm thôi” anh lẩm bẩm, tự nhủ rằng hôm nay sẽ đá cái tên Enigma phiền phức này ra khỏi nhà ngay khi mặt trời lên.
Anh mặc áo sơ mi trắng, khoác thêm chiếc áo vest mỏng, rồi bước xuống tầng dưới, chuẩn bị tinh thần để đối phó với Mingyu. Nhưng khi anh vừa đặt chân xuống cầu thang, một mùi hương thơm lừng bất ngờ xộc vào mũi, mùi của kimchi chiên, trứng rán, và cả chút thoảng nhẹ của nước tương. Anh nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh lướt qua phòng khách trống rỗng, rồi dừng lại ở khu bếp mở phía xa. Ở đó, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mắt anh.
Kim Mingyu, cao lớn, kiêu ngạo, và từng là cơn ác mộng của anh, đang đứng trong bếp, mặc một chiếc tạp dề trắng in hình hoa hồng mà chắc chắn là của người giúp việc. Hắn cầm chảo, tay thoăn thoắt lật trứng, miệng huýt sáo một giai điệu vui vẻ. Bên cạnh, chị giúp việc của nhà anh đứng cúi đầu, tay bấu chặt vào nhau, dáng vẻ như vừa bị mắng xong, không dám ngẩng lên nhìn ai.
Seokmin đứng khựng lại ở bậc cầu thang cuối cùng, ánh mắt mở to đầy kinh ngạc. “Cậu đang làm gì vậy?” anh hỏi, giọng trầm xuống, mang chút nghi ngờ xen lẫn khó hiểu.
Mingyu quay lại, nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh như vừa tìm được niềm vui mới. “A~ chào buổi sáng, anh Seokmin~” hắn nói, giọng ngọt ngào một cách bất thường, tay vẫn cầm muôi gỗ khuấy nồi kimchi jjigae đang sôi sùng sục trên bếp.
Seokmin nhíu mày sâu hơn, bước tới gần bếp, tay khoanh trước ngực. “Cậu…” anh bắt đầu, nhưng không biết phải nói gì tiếp theo khi nhìn cái dáng vẻ “người vợ nội trợ” của Mingyu giữa căn bếp sang trọng của mình.
Mingyu đặt chảo xuống, quay hẳn người lại, ánh mắt sáng lên đầy phấn khích. “Em nấu ăn cho anh” hắn nói, giọng tự tin. “Từ nay xem em là người giúp việc đi. Em sẽ lo cơm nước, dọn dẹp—gì cũng được, miễn là anh cho em ở lại.”
Seokmin bật cười khô khốc, lắc đầu như không tin nổi những gì vừa nghe. “Nói cái gì vậy?” anh hỏi, giọng mang chút châm chọc. “Cậu tính không đi học à? Sinh viên thời này thông thả quá nhỉ?” Anh liếc nhìn đồng hồ treo tường, rồi lại nhìn Mingyu, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Mingyu nhún vai, lấy đĩa đặt mấy miếng trứng rán vàng ươm lên, rồi quay sang anh với nụ cười nhạt. “Em được nghỉ hai tiết buổi sáng,” hắn đáp, giọng nhẹ nhàng. “Buổi chiều mới đi học. Đồ ăn sắp chín rồi, anh ngồi đợi một chút nhé.” Hắn chỉ tay về phía bàn ăn, nơi đã được dọn sẵn bát đũa và một bình nước lọc, như thể hắn đã chuẩn bị mọi thứ từ trước khi anh xuống.
Seokmin đứng đó, tay vẫn khoanh trước ngực, ánh mắt lướt từ Mingyu sang chị giúp việc đang đứng cúi đầu ở góc bếp. “Chị sao vậy?” anh hỏi, giọng trầm xuống, mang chút quan tâm.
Chị giúp việc ngẩng lên, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: “Dạ… cậu Mingyu bảo tôi đừng làm gì hết, để cậu ấy tự làm. Tôi… tôi định dọn bếp mà cậu ấy mắng tôi đứng yên…” Chị cúi đầu thấp hơn, rõ ràng không biết phải xử lý tình huống này thế nào.

B?N ?ANG ??C
?nh Tr?ng Trong M?t | Gyuseok
FanfictionTên Truy?n: ?nh Tr?ng Trong M?t | Gyuseok Tác gi?: Kewie Gia Hàn Edit: Kewie Gia Hàn Th? lo?i: Boylove, hi?n ??i, fanfiction, 1vs1, EABO, HE, t?ng tài x sinh viên. Nh?n v?t/Couple: Ngoài l?nh trong nóng, kh?ng thích b? ki?m soát hay ép bu?c, t?ng t...