抖阴社区

41 - ghen (2)

44 6 0
                                        

Nhưng Mingyu dường như không biết điểm dừng. Hắn cứ sát sát dính dính vào Seokmin, liên tục gắp thức ăn vào bát anh, rồi bất ngờ nâng một miếng bulgogi lên, giọng làm nũng.

“Anh Seokmin… há miệng ra nào, a~~!” Hắn nghiêng đầu, cười toe toét, ánh mắt lấp lánh như muốn chọc anh.

Seokmin nhíu mày, đẩy tay hắn ra, giọng lạnh lùng: “Né ra dùm…”

Anh liếc hắn, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai khẽ đỏ lên vì ngượng khi cả nhà đang nhìn.

Mingyu không nản, tựa đầu vào vai Seokmin, giọng nũng nịu: “Anh không thương em hả?”

Hắn dụi dụi vào anh, ra vẻ tủi thân, hoàn toàn không để ý đến không khí ngày càng kỳ lạ quanh bàn ăn.

Seokmin nghiến răng, cúi xuống nói nhỏ vào tai hắn, giọng trầm thấp đầy cảnh cáo: “Ba mẹ cậu còn ở đây đó, đàng hoàng lại.”

Anh liếc sang ông Kim Doyoon và bà Anastasiya, người đang che miệng cười, rồi lại nhìn Mikhail, người đang nhướng mày với vẻ thích thú.

Nhưng Mingyu vẫn nhây, chu môi, giọng kéo dài: “Chồng mắng em~~!”

Hắn làm bộ ôm ngực, ra vẻ bị tổn thương, khiến Junseo ngồi đối diện phì cười, còn bà Anastasiya thì lắc đầu, ánh mắt đầy cưng chiều.

Seokmin cuối cùng không chịu nổi. Anh buông đũa xuống bàn cái “cạch” quay sang nhìn Mingyu với ánh mắt sắc bén, đầy sát khí. Khí chất Alpha bùng lên, lạnh lẽo và áp đảo, khiến cả căn phòng như chìm vào im lặng trong giây lát.

Mingyu giật mình, lập tức ngồi thẳng lưng, giơ tay ra vẻ đầu hàng, giọng hối lỗi nhưng vẫn pha chút đùa cợt: “Vợ đùa vợ đùa, chồng đừng giận!”

Hắn cười gượng, ánh mắt lấm lét nhìn anh, rõ ràng biết mình vừa đi quá giới hạn. Mikhail, ngồi ở góc bàn, phá lên cười, ánh mắt bỡn cợt như thường ngày.

“Cuối cùng cũng có người trị được cái chứng ương ngạnh của em rồi, Mingyu” anh ta nói, giọng trêu chọc, tay gắp một miếng kimchi bỏ vào miệng.

“Seokmin, em trai tôi giao cho cậu, cứ mạnh tay vào, nó đáng bị dạy dỗ lắm.”

Seokmin hừ nhẹ, không đáp, chỉ cầm đũa lên tiếp tục ăn, nhưng ánh mắt vẫn liếc Mingyu như muốn nói: “Cậu mà còn nhây, đừng trách.”

Anh nghĩ: “Tên ngốc này… không biết điều chút nào. Trước mặt ba mẹ mà cứ làm loạn, đúng là mất mặt…”

Ông Kim Doyoon bật cười khà khà, nhìn Seokmin với ánh mắt hài lòng: “Seokmin, con đúng là hợp với thằng nhóc nhà này. Nó nghịch lắm, nhưng có con trông chừng, ba yên tâm rồi.”

Ông nâng ly rượu soju, nháy mắt với anh.

Bà Anastasiya cũng cười dịu dàng, thêm vào: “Mingyu từ nhỏ đã bám người, Seokmin đừng giận nó nhé. Nhưng mà con cũng phải nghiêm khắc chút, không là nó leo lên đầu con đấy.”

Bà nhìn Mingyu, ánh mắt vừa yêu thương vừa trách móc.

Mingyu mím môi, cúi đầu ra vẻ ngoan ngoãn, nhưng tay dưới bàn lại lén chạm vào tay Seokmin, thì thầm: “Anh đừng giận, em ngoan mà…”

?nh Tr?ng Trong M?t | Gyuseok N?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?