Mingyu ôm Seokmin trong lòng, nghĩ rằng anh đã chìm vào giấc ngủ khi hơi thở anh chậm lại. Nhưng Seokmin vẫn chưa ngủ, đầu óc vẫn mơ màng, cơ thể còn vương chút ảnh hưởng của pheromone và thuốc ức chế.
Anh ngẩng lên, ánh mắt long lanh, giọng nhỏ nhẹ đầy làm nũng: “Mingyu… hôn đi~~…” Anh chu môi, tay bám vào áo hắn, ra vẻ mong chờ.
Mingyu bật cười khẽ, ánh mắt dịu dàng. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên má anh, giọng trầm ấm: "Không đâu.”
Hắn vuốt tóc anh, cố giữ khoảng cách để không làm tình hình thêm căng thẳng.
Nhưng Seokmin không chịu, chỉ tay xuống bụng mình, giọng yếu ớt: “Nhưng mà đói rồi…”
Anh mím môi, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, khiến Mingyu không thể cưỡng lại.
Hắn cười to, đứng dậy ngay: “Để em đút anh ăn, canh gà hầm nhé?”
Hắn với lấy khay thức ăn trên bàn, tô canh mới mà hắn đã chuẩn bị sau khi tô đầu tiên bị đổ. Hắn ngồi xuống cạnh anh, múc một thìa canh, thổi nguội, định đút cho anh.
Seokmin nhìn hắn, ánh mắt chợt dừng lại ở cánh tay và bàn tay Mingyu, những mảng da đỏ rực do nước canh nóng đổ vào.
Anh khựng lại, giọng run run: “Tay cậu… bỏng rồi…” Anh nắm lấy tay hắn, ánh mắt rưng rưng, như thể cơn mơ màng cũng không thể che giấu sự hối hận.
Mingyu cười nhẹ, lắc đầu: “Không sao, vết thương nhỏ.”
Hắn cố làm ra vẻ vô tư, rút tay về, tiếp tục múc canh, nhưng ánh mắt anh vẫn dán chặt vào vết bỏng.
Seokmin mím môi, nước mắt lăn dài trên má, giọng nghẹn ngào: “Không nhỏ… nó to mà… Hức… tại tôi… tôi xin lỗi…”
Anh cúi đầu, tay siết chặt chăn, giọng run rẩy: “Mau đi bôi thuốc đi, để vậy sẽ rát lắm, còn đau nữa…” Anh ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe nhìn hắn, trông vừa giận mình vừa lo lắng cho hắn.
Mingyu sững người, trái tim như bị bóp nghẹt trước vẻ mặt của anh.
Hắn đặt tô canh xuống, nắm lấy tay anh, giọng dịu dàng: “Anh đừng khóc, em không đau thật mà. Chỉ đỏ chút thôi, lát em bôi thuốc là ổn.”
Hắn lau nước mắt trên má anh, cười toe toét: “Thấy anh lo cho em, em vui lắm luôn.”
Seokmin hừ nhẹ, quay mặt đi, giọng vẫn nghẹn: “Ai lo cho cậu… Tôi chỉ… chỉ không muốn thấy cậu làm phiền tôi thêm thôi…”
Nhưng anh không rút tay ra khỏi tay hắn, để mặc hắn nắm chặt, ánh mắt lảng đi để che giấu sự lúng túng.
Mingyu cười, không trêu thêm, chỉ múc lại một thìa canh, thổi nguội: “Thôi, ngoan, ăn đi. Anh đói rồi mà, đúng không?”
Hắn đưa thìa canh đến miệng anh, ánh mắt sáng rỡ, như thể mọi chuyện vừa rồi chỉ là một cơn gió thoảng qua.
Seokmin liếc hắn, miễn cưỡng há miệng, nuốt thìa canh nóng hổi. Vị gà hầm thơm lừng lan tỏa, khiến anh bất giác thả lỏng hơn.
Mingyu vừa đút vừa líu lo: “Ngon không? Em hầm lâu lắm đó, cho anh mau khỏe lại!”
Hắn cười, ánh mắt không rời anh, như thể chỉ cần anh chịu ăn là hắn đã mãn nguyện.

B?N ?ANG ??C
?nh Tr?ng Trong M?t | Gyuseok
FanfictionTên Truy?n: ?nh Tr?ng Trong M?t | Gyuseok Tác gi?: Kewie Gia Hàn Edit: Kewie Gia Hàn Th? lo?i: Boylove, hi?n ??i, fanfiction, 1vs1, EABO, HE, t?ng tài x sinh viên. Nh?n v?t/Couple: Ngoài l?nh trong nóng, kh?ng thích b? ki?m soát hay ép bu?c, t?ng t...