Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện lớn nhất Seoul, Mingyu vội vàng bế Seokmin vào phòng cấp cứu, ánh mắt lo lắng không rời anh. Seokmin dựa vào vai hắn, hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng ran nhưng vẫn cố giữ chút tỉnh táo.
Mùi pheromone tuyết tùng của Mingyu vẫn thoang thoảng quanh anh, như một tấm lưới vô hình giúp anh không hoàn toàn mất kiểm soát. Sau một loạt xét nghiệm gấp rút, bác sĩ, một chuyên gia về thứ hạng và pheromone, mời cả hai vào phòng tư vấn.
Seokmin ngồi trên ghế, tay ôm trán, ánh mắt mệt mỏi nhưng sắc lạnh. Mingyu nắm tay anh, ánh mắt đầy căng thẳng. Bác sĩ, một người trung niên với dáng vẻ điềm tĩnh, gõ nhẹ vào bảng dữ liệu trên tay, giọng trầm ổn:
"Tuyến thể của cậu… đã bị đánh dấu hai lần, đúng không? Không chỉ vậy, tôi còn phát hiện lượng chất dẫn dụ của Enigma vẫn còn tồn lưu trong hệ nội tiết. Dấu hiệu này… khá rõ ràng.”
Seokmin nheo mắt, giọng khàn khàn: “Vậy là sao?”
Bác sĩ nhìn thẳng vào anh, giải thích: “Cậu đang trong giai đoạn gần cuối của phản ứng ngược. Cơ thể Alpha của cậu, vốn mang mã gen trội, đang xuất hiện những biểu hiện đầu tiên của việc tái cấu trúc. Nói đơn giản… nếu quá trình tiếp tục, cậu có thể trở thành một Omega độc quyền. Xác xuất để trở thành Omega độc quyền rất thấp nhưng với cơ thể có mã gen kì lạ của cậu, kèm với những lần hai người tiếp xúc thân mật và pheronmone của Enigma, cơ thể cậu sẽ có thể trở thành Omega độc quyền. Cậu có thể mang thai, tới kì động dục như Omega nhưng chỉ xuất hiện khi pheronmone của Enigma người của cậu thì cậu mới xuất hiện tình trạng động dục. Nói cách khác, với người khác cậu vẫn là Alpha bình thường, vẫn giữ lại bản tính Alpha, nhưng với Enigma của cậu, cậu sẽ là Omega độc quyền, chỉ riêng mình Enigma của cậu.”
Seokmin đứng bật dậy, tay siết chặt thành ghế, ánh mắt bùng lên giận dữ: “Không thể nào. Tôi là Alpha.”
Bác sĩ bình thản, đẩy gọng kính: “Tôi không nói cậu không còn là Alpha. Nhưng phản ứng ngược không xóa bỏ hoàn toàn gen gốc. Nó chỉ khiến cơ thể cậu phát sinh thêm một hệ sinh lý đặc thù, chỉ phản ứng với duy nhất pheromone của Enigma đã đánh dấu cậu.”
Ông ngừng lại một chút, giọng nhẹ hơn: “Và nếu cậu đã có quan hệ… không sử dụng thuốc kiểm soát sinh sản… thì như tôi đã nói, cậu sẽ trở thành Omega độc quyền và khả năng thụ thai là không nhỏ.”
Seokmin cứng người, như bị dội một gáo nước lạnh. Mingyu cũng sững sờ, tay nắm anh chặt hơn, ánh mắt dao động giữa hoang mang và lo lắng.
“Thụ thai?” Mingyu lặp lại, giọng run run, rồi quay sang bác sĩ: “Ý bác sĩ là… anh ấy có thể mang thai?”
Bác sĩ gật đầu, giọng nghiêm túc: “Đúng vậy. Omega độc quyền, dù giữ lại đặc tính Alpha, vẫn có khả năng sinh sản khi bị kích thích bởi Enigma đánh dấu. Nhưng đó không phải vấn đề duy nhất.”
Ông nhìn Seokmin, tiếp tục: “Phản ứng ngược khiến cậu dễ rơi vào trạng thái mất kiểm soát, thậm chí là kỳ động dục, nếu không có pheromone của Enigma điều hòa. Pheromone của cậu Kim Mingyu hiện đang đóng vai trò vừa có lợi vừa có hại. Nó giúp cậu ổn định, tránh hành động mất lý trí, nhưng đồng thời cũng đẩy nhanh quá trình tái cấu trúc nếu tiếp xúc quá nhiều.”
Seokmin ngồi xuống, tay xoa thái dương, đầu óc hỗn loạn.
Anh nghĩ thầm: “Mẹ nó… vậy là không phải mình điên, mà là cơ thể mình đang phản bội mình…”
Anh nhớ lại những lần pheromone của Mingyu bao bọc anh, nồng đậm, khiến anh chao đảo nhưng cũng giữ anh tỉnh táo khỏi cơn bão bản năng.
“Vậy… nếu không có pheromone của cậu ta, tôi sẽ thế nào?” anh hỏi, giọng trầm thấp, mang chút bất an.
Bác sĩ thở dài: “Không có pheromone của Enigma đã đánh dấu, cậu có nguy cơ rơi vào trạng thái động dục ngay lập tức, mất kiểm soát hoàn toàn. Chỉ riêng cậu Kim Mingyu mới có thể điều hòa trạng thái của cậu lúc này. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là mỗi lần cậu ấy tỏa pheromone, phản ứng ngược sẽ tiến triển nhanh hơn, đẩy cậu đến gần hơn với việc trở thành Omega độc quyền.”
Mingyu cúi đầu, tay siết chặt tay anh, giọng khàn khàn: “Bác sĩ, có cách nào ngăn chuyện này không? Em không muốn anh ấy thành Omega nếu anh ấy không muốn.”
Bác sĩ nhìn cả hai, vẻ mặt thoáng chút tiếc nuối: “Có một cách, nhưng không khả thi lắm. Chúng tôi có thể thử cắt bỏ dấu tạm thời thông qua liệu pháp pheromone nhân tạo kết hợp phẫu thuật tuyến thể. Tuy nhiên, xác suất thành công rất thấp, chỉ vài trường hợp thử qua, hầu hết đều thất bại và có người bị sốc nặng dẫn đến tự tử. Phản ứng ngược, một khi bắt đầu, gần như không thể đảo ngược hoàn toàn.”
Seokmin im lặng, ánh mắt tối lại, tay rút ra khỏi tay Mingyu.
Anh nghĩ: “Omega độc quyền? Phụ thuộc vào cậu ta? Mang thai? Không đời nào…”
Nhưng ký ức về cảm giác nóng ran, về cách anh bất giác tìm kiếm pheromone của Mingyu, khiến anh không thể phủ nhận sự thật. Cơ thể anh đang thay đổi, dù ý chí anh vẫn chống cự.
“Bác sĩ” Mingyu lên tiếng, giọng kiên định.
"Tôi sẽ làm mọi thứ để anh ấy không phải chịu thiệt. Có gì cần làm ngay bây giờ không?”
Bác sĩ gật đầu: “Trước mắt, cậu Kim, cậu cần kiểm soát pheromone của mình, chỉ tỏa ra khi thực sự cần để ổn định cậu Lee. Còn cậu Lee, cậu cần nghỉ ngơi, tránh căng thẳng, và dùng thuốc ổn định, và thuốc ức chế tôi kê đơn. Cả hai cần thảo luận và quyết định sớm, để phản ứng ngược tự phát triển, hay thử điều trị, dù rủi ro rất cao.”
Seokmin đứng dậy, giọng lạnh lùng: “Về thôi.”
Anh bước ra khỏi phòng, không nhìn Mingyu, đầu óc ngập trong cơn bão nghi vấn và giận dữ.
Mingyu chạy theo, gọi với: “Anh, đợi em!” Hắn nắm tay anh, ánh mắt chân thành: “Em xin lỗi… Nhưng em sẽ ở bên anh, dù anh chọn gì.”
Seokmin không đáp, chỉ bước tiếp, lòng nặng trĩu. Anh nghĩ: “Kim Mingyu, cậu đã kéo tôi vào cái gì thế này? Và tôi… tôi sẽ làm gì với chính mình đây?”
Chiếc xe rời bệnh viện, mang theo hai người với những cảm xúc đối lập.

B?N ?ANG ??C
?nh Tr?ng Trong M?t | Gyuseok
FanfictionTên Truy?n: ?nh Tr?ng Trong M?t | Gyuseok Tác gi?: Kewie Gia Hàn Edit: Kewie Gia Hàn Th? lo?i: Boylove, hi?n ??i, fanfiction, 1vs1, EABO, HE, t?ng tài x sinh viên. Nh?n v?t/Couple: Ngoài l?nh trong nóng, kh?ng thích b? ki?m soát hay ép bu?c, t?ng t...