Mười tám tuổi, cái tuổi vừa qua khỏi bến bờ trẻ dại, chớm ngưỡng trưởng thành.
Trần Minh Tiên lúc này đã trổ mã rắn rỏi, khuôn mặt càng thêm nét lạnh lùng, mắt đen sâu thẳm như mặt nước hồ mùa thu. Dáng cao, lưng thẳng, nước da trắng ngần, mỗi lần cưỡi ngựa hay cầm roi đứng giữa sân, đám con gái trong làng Bình An lén nhìn không chớp mắt.
Ông bà hội đồng càng tự hào, quyết chí cho Tiên ăn học tới nơi tới chốn, mời thầy đồ giỏi nhất vùng về dạy chữ Nho, chữ Quốc ngữ tận trong nhà.Tùng cũng đã lớn. Tuy vóc người nhỏ nhắn nhưng càng lớn càng đẹp mặn mà — gương mặt xinh xắn, làn da trắng như bún mới, môi đỏ tự nhiên, đôi mắt vẫn tròn to nhưng sâu thẳm lạ kỳ. Dẫu chỉ là đứa ở, nhưng nhìn Tùng mặc áo bà ba nâu đơn sơ, bước chân nhanh nhẹn, tay làm việc quán xuyến khéo léo, ai cũng thương.
Tùng thương chữ nghĩa lắm. Tuy phận ở, chỉ quanh quẩn bếp núc, vườn tược, nhưng hễ có dịp đứng sau cánh cửa, hé mắt nhìn thầy đồ giảng bài cho cậu hai, cậu lại nuốt từng lời như nuốt từng hạt cơm. Những con chữ uốn lượn trên giấy dó khiến mắt Tùng sáng long lanh.Chiều hôm ấy, khi bóng chiều vừa ngả, thầy đồ đã về, Tiên còn ra vườn cưỡi ngựa. Tùng lom khom quét dọn gian học, tay chạm nhẹ mấy quyển sách bìa vàng, lòng ngứa ngáy. Ngó trước ngó sau chẳng thấy ai, cậu vội rón rén ngồi xuống mép chiếu, mở sách ra lật từng trang. Môi mấp máy đọc thầm, tay lần theo từng nét chữ.
Đúng lúc ấy — cộp! — tiếng guốc mộc quen thuộc vang lên. Tiên đứng nơi cửa, khoanh tay tựa cột, ánh mắt sắc như dao nhìn Tùng.
"Làm gì đó, thằng Tùng?"
Tùng giật bắn mình, sách rơi xuống chiếu bịch một cái. Hai má đỏ bừng, tay run run chụp lấy cuốn sách, lí nhí:
"Dạ... con... con chỉ dọn dẹp thôi ạ... con... con không dám..."
Tiên bước chầm chậm vào, mỗi bước như dằn từng tiếng, giọng đều đều nhưng lạnh tanh:
"Dọn dẹp mà ngồi học lén chữ hả? Đồ ở mà cũng mơ học chữ như con nhà giàu sao?"
Tùng run lên bần bật, mắt đã ngân ngấn nước. Cậu úp cuốn sách lại, quỳ xuống sát đất:
"Con xin cậu hai... cậu đừng méc ông bà hội... con... con chỉ ham học thôi, con không có ý xấu... con lỡ dại..."
Tiên nhếch môi, tay phe phẩy cây roi mây cũ quen thuộc:
"Tao mà méc thiệt, ông bà đuổi cổ mày liền. Dám đụng vô sách thánh hiền của tao à?"
Tùng cúi mặt sát đất, nước mắt nhỏ xuống nền gạch hoa cũ kỹ, giọng run run:
"Con lạy cậu hai... con xin cậu đừng méc... từ nay con không dám bén mảng lại nữa đâu... con biết phận con mà... đừng đuổi con... con xin... xin cậu hai..."
Tùng nói đi nói lại câu đó như tụng kinh, nước mắt rơi lã chã. Cái dáng nhỏ bé co rúm, đôi vai rung nhẹ từng chặp khiến Tiên bất giác sững người.
Lúc này, đứng gần như vậy, Tiên mới thấy rõ gương mặt Tùng — tuổi mười sáu phơn phớt nét thanh xuân, đôi môi mềm mại mím chặt, đôi mắt ươn ướt long lanh như hai hạt sương đọng trên lá sen. Tim Tiên khẽ đập lệch một nhịp. Cậu bất giác lùi nửa bước, đôi môi hé ra định nói gì đó... nhưng chưa kịp.Tùng đã quệt ngang dòng nước mắt, chụp lấy cuốn sách, cúi rạp đầu rồi quay người bỏ chạy ra sau bếp, chân trần va loạng choạng vào chân bàn. Chiếc bóng nhỏ khuất dần sau bức vách gạch nung, chỉ còn lại dư âm tiếng nấc nghẹn ngào vang vọng trong căn nhà rộng.
Tiên đứng đó, ngón tay siết chặt cây roi mây. Lòng ngực như có ai đổ vào một chén nước ấm, nửa bực bội, nửa bối rối.
Tối hôm đó, trăng đầu tháng treo lưỡi liềm trên mái ngói. Trong gian phòng lớn lát gạch tàu, cậu hai Tiên nằm trằn trọc trên chiếc giường sơn son thếp vàng, màn the buông lửng. Đôi mắt đen mở thao láo, hết quay bên này lại trở mình bên kia."Mình chỉ tính hù cho nó sợ chơi... Ai ngờ nó khóc thiệt, còn nghĩ mình sẽ méc ông bà... Lỡ mai nó bị đuổi thiệt thì..."
Ý nghĩ đó cứ luẩn quẩn như sợi tơ nhện vương trong lòng. Hình ảnh khuôn mặt xinh xắn đẫm lệ của Tùng cứ hiện về hoài không dứt.Tiên thở dài, gác tay lên trán, mắt nhìn trân trân lên trần nhà. Một đêm dài trôi qua mà cậu hai không chợp mắt nổi...

B?N ?ANG ??C
[FirstKhaotung] B?n Nh? Và Anh
Short StoryM?u chuy?n nh? c?a First và b?n nh? Khaotung