抖阴社区

Em yêu chú mà~~

76 8 0
                                    

Phòng giám đốc tầng cao nhất sáng rực ánh nắng, thiết kế hiện đại, yên tĩnh và sang trọng. Trong khi cả công ty đang tất bật dưới những tầng thấp hơn, thì trong phòng này — một người đang ngồi vắt vẻo trên sofa như thể chỗ này là phòng khách nhà riêng.

Khaotung mặc áo thun trắng rộng, quần short ngang gối, tay ôm gối, chân đung đưa, cắn nhẹ viên kẹo mút màu hồng. Cặp mắt to tròn của cậu lười biếng liếc nhìn đồng hồ.

— "Chú ơi... chú họp gì mà lâu quá vậy..."

10 phút trước khi rời đi, First, giám đốc 32 tuổi, đã dặn với ánh mắt nghiêm khắc:

"Anh đi họp 3 tiếng. Ở yên đây, không được nghịch phá, hiểu chưa?"

"Dạaaa... em biết rồi mà~" – Cậu nũng nịu, còn níu tay áo anh, làm nũng đủ kiểu.

Giờ chỉ mới hơn 40 phút. Cậu đã bắt đầu thấy chán.

Khaotung đứng dậy, đi lòng vòng quanh phòng. Mọi thứ trong phòng đều gọn gàng, bóng loáng. Đặc biệt nổi bật trên tường là chiếc tivi 75 inch, màn hình siêu mỏng, được treo ngay ngắn — cái tivi thứ ba trong tháng này.

Cậu nhón chân tìm remote, ngó bên bàn làm việc, ngó trên sofa, rồi cuối cùng thấy nó trên kệ cao sát tường.

— "Ugh... cao quá..."

Cậu kéo ghế lại, leo lên như một con mèo con. Chân không đứng vững, cậu chới với một chút... trượt chân — RẦMMM!

Ghế đổ. Tay Khaotung va mạnh vào tủ gỗ, trượt xuống.

Tivi theo phản lực lắc lư... rồi...

RẮC!!!

Một tiếng vỡ vang lên khô khốc.

Cả màn hình rạn như kính chắn gió bị đá đập trúng.

Khaotung ngồi bệt dưới đất, trợn tròn mắt nhìn cái xác tivi.

— "Ôi mẹ ơi..."

Cậu ngồi yên một lúc, nhìn cái màn hình đã trở thành... tranh trừu tượng. Rồi thở ra một hơi.

— "...Chết chắc rồi..."

Một tiếng sau — cửa mở

First bước vào, vẫn trong bộ suit đen vừa dự họp, cà vạt chưa tháo, khí chất lạnh lùng ngút trời. Vừa bước tới bàn làm việc, ánh mắt anh dừng lại ngay lập tức — cái tivi mới cứng, vỡ toang như chưa từng tồn tại.

Anh đứng yên 3 giây, tay siết chặt cặp tài liệu. Quay người chậm rãi.

Khaotung đang ngồi trên sofa, hai tay ôm gối che mặt, chỉ để lộ đôi mắt to tròn long lanh, và... nụ cười nham hiểm nhẹ nhẹ.

— "...Cái đó là sao?" – First trầm giọng, chỉ về phía tivi.

— "Dạ..." – Khaotung chống tay đứng dậy, bước tới gần, tay đan trước bụng.

— "...Em yêu chú." – Cậu mỉm cười, nói cực kỳ dịu dàng.

First nheo mắt.

— "Anh không hỏi em có yêu anh hay không. Anh đang hỏi tại sao cái tivi thứ ba trong tháng lại vỡ?"

Khaotung nghiêng đầu, cười nhẹ, rồi bước thêm một bước, vươn tay níu góc áo vest của First.

— "Tại... em lỡ tay. Nhưng mà... em yêu chú nhiều lắm."

First hít sâu một hơi, cố nén lại. Anh quay lưng định bỏ qua nhưng... rồi dừng lại, quay phắt lại.

— "Lỡ tay? Em leo lên ghế để làm gì? Remote nằm chỗ đó làm sao?"

— "Em... em chỉ muốn coi hoạt hình chút thôi mà..." – Khaotung bĩu môi, ánh mắt như sắp khóc.

— "Mỗi tháng ba cái tivi, em coi nổ nguyên bộ à?" – First nhìn cậu, giọng nửa bực nửa bất lực.

Khaotung ngẩng đầu, mặt búng ra sữa, đôi mắt lấp lánh như có sao bên trong:

— "Nhưng mà... em yêu chú mà."

Lần thứ ba.

First đứng hình. Vai anh thả lỏng, môi giật nhẹ.

Cuối cùng, anh thở dài, gỡ tay cậu ra khỏi áo mình... nhưng lại nắm lấy nó, kéo nhẹ.

— "Lần sau mà làm bể nữa, anh bắt em tự đi mua lại."

Khaotung reo lên nhỏ xíu, ôm chầm lấy anh:

— "Chú tha cho em rồi hả~?"

— "Anh đâu có nói là tha. Anh nói... anh đầu hàng rồi." – First vỗ nhẹ vào đầu cậu, cúi xuống hôn nhanh lên má.

— "Yayyyy~ Em hứa sẽ không đụng vô tivi nữa đâu... chắc..."

First lườm.

— "Chắc?"

— "Thì... còn tuỳ tình huống!" – Khaotung cười tít mắt, trốn vào lòng anh.

First thở dài một cái rõ dài. Tivi thì bể, nhưng tim anh thì mềm...

[FirstKhaotung] B?n Nh? Và AnhN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?