抖阴社区

?út em

93 14 0
                                    

Bàn ăn sáng hôm nay được dọn đơn giản nhưng đủ chất: cháo trắng nóng hổi, trứng hấp, cải xào nhẹ vị dầu hào.

First ngồi ở ghế chủ đầu, tay cầm máy tính bảng, vừa đọc lịch trình họp vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn người yêu nhỏ ngồi đối diện – đang... ngậm một thìa cháo từ lúc nãy tới giờ.

"Tung..." – First hạ giọng, cảnh cáo.

Khaotung ngẩng lên, cặp má phúng phính vì vẫn chưa chịu nuốt, đôi mắt long lanh vô tội:

"Nó nóng... em chưa muốn nuốt..."

"Nóng cái gì. Từ lúc anh đút tới giờ cũng 3 phút rồi." – First thở ra, nhìn cậu như nhìn một chú mèo lười.

Khaotung chớp mắt, rồi ngả người sang ghế bên cạnh, dúi đầu vào tay anh:

"Tại... em muốn anh đút... em mới thấy ngon..."

"Anh đang đút đấy. Em nuốt đi rồi đút tiếp."

"Anh rầy em..."

"Anh chưa rầy. Mới nhắc thôi."

Khaotung chu môi, rồi bất ngờ há miệng ra "à~" như trẻ con.
First bất đắc dĩ phải cầm muỗng lên đút thêm thìa thứ hai.

Cậu ngậm vô, nhưng... không nuốt ngay. Lại cứ ngồi nhai chậm rì, như con sóc gặm hạt.

First nhướng mày:

"Em ăn cháo hay ăn kẹo dẻo?"

"Ăn cháo... nhưng cháo hôm nay phải nhai kỹ cho dễ thương."

"Ai đặt ra luật đó?"

"Em. Mà anh đút em rồi thì phải chịu trách nhiệm nuôi tới cuối."

First bất lực nhìn cậu cười khúc khích, tay không quên vuốt nhẹ mái tóc rối xù của Khaotung.

"Chướng kiểu này... nhưng sao lại thấy đáng yêu..."

Khaotung tựa đầu vào vai anh, giọng lười biếng:

"Tại em là của anh..."

Tối khuya – phòng ngủ tầng trên

Đèn ngủ mờ mờ, tiếng điều hòa rì rì êm ái. Khaotung đã nằm gọn trong chăn, ôm gối mềm mà mắt tròn xoe, nhìn người đàn ông đang ngồi đọc tài liệu bên giường.

"Anh..."

"Ừ?"

"Em đói..."

First nhìn đồng hồ: 23h17 phút.

"Lúc chiều ăn cả phần anh còn đói gì nữa?"

"Lúc đó ăn là của chiều. Còn giờ là tối muộn. Bao tử em tính riêng hai bữa."

Anh ngừng gõ máy, nhìn thẳng vào mắt cậu:

"Muốn ăn gì?"

"Mì tương đen..."

"Giao hàng trễ lắm đấy."

"Em đợi được..."

"Thế nằm im, anh đặt."

30 phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Khaotung ngồi dậy ngay, chạy ra ngoài mở cửa như đứa trẻ nhận bánh sinh nhật.

Anh bưng hộp mì vào, đặt lên bàn.
Cậu ngồi bệt xuống thảm, ngước lên:

"Anh đút em..."

First ngồi xuống đối diện, rút đũa ra:

"Mì này khó đút lắm đấy."

"Em hứa sẽ ăn sạch mà."

First gắp một đũa, đưa lại sát miệng.

Khaotung há miệng cực to, còn nheo mắt lại như muốn giả vờ làm heo con ăn cám, vừa ăn vừa phát ra tiếng "ựm~ ngon quá trời".

"Tung... em đừng có độn hết cả đũa vô miệng vậy chứ..."

"Tại ngon... với tại em đói... tại anh cưng em..."

First thở dài... rồi cười khẽ.

"Ừ. Anh cưng em thiệt. Đến mức thấy em ăn như sóc cũng muốn gắp thêm cho em."

"Vậy gắp nữa đi~ em chướng nữa cho coi."

"Chướng bao nhiêu, anh chịu hết."

Đêm muộn – khi mọi thứ đã yên

Khaotung nằm gọn trong tay First, bụng no, lòng ấm.

Cậu dụi đầu vào ngực anh, nói nhỏ xíu như sợ anh nghe mà lại cười:

"Em biết em phiền đó... nhưng em thấy được anh chiều, em lỡ nghiện mất rồi..."

First cười, đặt một nụ hôn lên trán cậu:

"Em chướng thế này... chắc phải nuôi suốt đời luôn."

Khaotung lí nhí:

"Vậy... ký hợp đồng nuôi đi."

"Ngày mai. Hợp đồng trọn đời."

_____________

chương "Vợ ngốc" tạm dừng nhen mấy bạn, chưa có end nha tại tui để bản thảo ở đâu rồi ấy không có thấy

Nay anh First hôm trán Khaotung trên sân khấu aaaaaaaaaaa

Mn gợi ý bối cảnh để tới lên 1 fic mới với ạ🥹

[FirstKhaotung] B?n Nh? Và AnhN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?