Sáng hôm đó, nắng tháng ba óng ánh như mật ong đổ tràn qua giàn hoa giấy trước hiên. Nhà hội đồng Trần tấp nập người ra kẻ vào vì có khách quý — bà Bảy, em gái ruột của bà hội đồng, từ làng Vĩnh Phú sang chơi.
Bà Bảy nổi tiếng người đằm thắm, ăn nói khéo léo, chồng mất sớm, một tay nuôi ba đứa con lớn khôn nên người. Con trai lớn của bà — cậu Ba Lực — vừa học xong chữ ở tỉnh, đẹp trai tuấn tú, tính tình điềm đạm, nức tiếng trong vùng.Trong nhà trước, ông bà hội đồng trải chiếu hoa, sắp mâm trầu, bày bộ bình trà men lam quý hiếm ra tiếp em gái. Bà Bảy vừa ngồi xuống, chưa kịp uống ngụm trà thì cửa hông mở ra, Tùng nhẹ nhàng bưng khay trà tiến vào.
Chiếc áo bà ba màu nâu sẫm ôm gọn dáng người nhỏ nhắn, tóc đen chải gọn gàng, mắt sáng long lanh, làn da trắng hồng càng nổi bật dưới lớp nắng nhẹ chiếu nghiêng. Đôi tay thon nhỏ thoăn thoắt rót trà, động tác mềm mại như người từng học trong nhà quyền quý.Bà Bảy vô thức nheo mắt nhìn kỹ hơn, đoạn buột miệng:
"Ủa, anh chị lấy đâu ra đứa người làm xinh xắn, trắng trẻo dữ vậy nè? Con nhà ai mà coi bộ lễ phép quá chừng?"
Tùng cúi đầu lễ phép, giọng nhỏ nhẹ như nước mưa đầu mùa:
"Dạ con chào bà Bảy ạ."
Ông hội đồng vuốt râu cười sảng khoái:
"À, thằng nhỏ đó là thằng Tùng. Hồi đó, ba má nó chết vì dịch bệnh, tụi tui thấy tội nên rước về nuôi từ nhỏ. Nó hiền lành, lanh lẹ lắm, việc gì cũng biết làm."
Bà hội đồng cười mát, thêm lời:
"Tui thương nó như con ruột. Nó nết na, chịu khó, lại biết lễ nghĩa, chữ nghĩa nó cũng ham học lắm nghen. Mỗi tội phận ở nên không cho học chính thức thôi."
Bà Bảy gật gù, mắt không rời Tùng:
"Trời đất... con cái nhà ai mà khéo quá trời. Mặt mũi thì xinh, dáng người lại nhỏ nhẹ, ngoan hiền... Chị thiệt có phước nuôi được nó."
Tùng mặt đỏ hồng lên vì ngượng, cúi thấp đầu bưng khay trà lui về. Đúng lúc ấy, từ ngoài sân, Tiên khoan thai bước vào — áo dài đen thẳng thớm, tay cầm quạt nan, vẻ mặt như thường ngày lạnh lùng, nhưng khi ánh mắt liếc qua Tùng lại thoáng một nét bực bội không giấu được.
Tiên lặng lẽ ngồi xuống cạnh cha mẹ, nghe câu chuyện tiếp tục. Bà Bảy chống tay lên gối, quay sang ông bà hội đồng, cười tủm tỉm:
"Anh chị nè, tui thấy thằng nhỏ vầy uổng làm người ở quá. Nhà tui có thằng Lực... nó đi học về giờ tính dựng vợ an cư. Mà tui cũng muốn kiếm đứa nào nết na, hiền lành như vậy... Anh chị tính sao, gả thằng Tùng về làm dâu nhà tui đi?"
Lời vừa dứt, Tiên giật nhẹ cây quạt trong tay, đôi mày chau lại, mặt sầm xuống như trời kéo mây đen. Bàn tay đặt trên gối siết chặt đến trắng bệch.
Bà hội đồng thoáng bất ngờ, nhưng vẫn cười hiền:
"Ôi, chị nói quá. Tùng nó còn nhỏ, mới mười bảy... mà phận nó thấp bé nhẹ cân, không dám trèo cao đâu chị Bảy."
Bà Bảy xua tay, giọng rổn rảng:
"Tui không chê gì hết. Nó mồ côi nhưng tui thấy phước đức đầy mình, lại có anh chị nuôi dạy tử tế vậy rồi. Con tui nó không chê, thì tui cũng thương thôi. Để bữa nào tui kêu thằng Lực qua coi mặt, coi nó ưng ý không..."
Tiên ngồi đó, hai hàm răng cắn chặt đến tê buốt. Lòng dạ như bị ai quăng tảng đá xuống giếng sâu.
Mình ghét nó... nhưng nghe bà Bảy nói gả nó đi, sao khó chịu vậy?
Ánh mắt cậu hai thoáng lia ra phía sau — nơi cánh cửa bếp vừa khép hờ. Tùng thấp thoáng đứng đó, dáng người nhỏ bé, đôi mắt cụp xuống, gò má hồng phơn phớt — vẻ ngượng ngùng xen lẫn e thẹn lạ lùng.Tim Tiên đập mạnh một nhịp. Cây quạt trong tay bất giác bẻ cong một góc nhỏ.

B?N ?ANG ??C
[FirstKhaotung] B?n Nh? Và Anh
Short StoryM?u chuy?n nh? c?a First và b?n nh? Khaotung