- Vì sao?
- Tôi, tôi thấy không quen ạ...
- Tôi hỏi vì sao cậu lại né tránh tôi... kể từ đêm ở bể bơi hôm đó?
Nghe xong câu hỏi từ người, em đã sững sốt đến mức không biết phải trả lời thế nào mới phải.
Thấy vậy, Kang Taehyun lại tiếp tục mở lời:
- Tôi biết chúng ta cưới nhau đều chỉ là vì phải báo đáp công ơn của đấng sinh thành. Lúc trước, mẹ tôi ép tôi cưới cậu nên tôi cảm thấy không thích, lại càng tỏ ra chán ghét cậu. Nhưng bây giờ thì tôi nghĩ khác rồi...
- Cậu nhẹ nhàng và mỏng manh không phải là vì cậu cố tình tỏ ra như vậy, mà là vì từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy, một người thuần khiết đến mức khiến người khác không muốn làm cậu tổn thương. Tại sao lại có một người con trai mềm mỏng đến vậy? Cuộc đời tôi chỉ gặp có một người như cậu thôi đó, Choi Beomgyu!
Giọng nói hắn trầm lắng mà dịu êm bên tai, làm em ngỡ như người chẳng còn là Kang Taehyun khi trước nữa.
Beomgyu chẳng trả lời, cũng chẳng có một hành động nào để đáp lại, em chỉ cố gắng khiến bản thân phân tâm và tiếp tục với bản vẽ của mình.
Kang Taehyun hoá ra lại thấy có chút thất vọng, hắn rất muốn nghe thấy sự hồi đáp từ em. Chẳng lẽ, hắn đã nói đến thế này rồi nhưng đồ ngốc kia vẫn không chịu hiểu hay sao?
.
Choi Beomgyu nhìn vào chiếc đồng hồ để bàn trên bàn làm việc, thấy đã hơn mười giờ đêm nên muốn xin phép hắn được về phòng trước. Nào ngờ chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy lưng và vai mình có thứ gì đó nặng nặng đè lên, em khẽ quay người lại thì mới phát hiện ra là Kang Taehyun đã ngủ gục trên vai em mất rồi.
Có lẽ vì công việc dạo gần đây của hắn quá bận rộn, dẫn đến tình trạng sức khỏe cũng đã sa sút đi nhiều, Choi Beomgyu cũng không rõ nhưng em cảm thấy là như vậy.
Nhưng mà, khi ngủ mà lại đeo kính thế này thì thật sự là chẳng thoải mái tí nào cả. Em nhỏ biết hắn đang ngủ, nên chỉ nhẹ nhàng gỡ mắt kính ra giúp hắn rồi đặt xuống bàn. Bàn tay bé nhỏ run run khẽ chạm vào ấn đường của Taehyun rồi xoa nhẹ như muốn xua đi sự mệt mỏi cho người.
Rồi em đứng dậy khẽ khàng dìu hắn về phòng, động tác nhẹ nhàng bởi sợ làm hắn thức giấc. Kang Taehyun rất nặng, làm em chật vật mãi mới đưa hắn nằm lên giường được nhưng nào ngờ vì mất đà mà Beomgyu cũng đồng thời ngã theo hắn xuống giường.
Em nhỏ hoảng hốt, tưởng chừng như sắp hét toáng lên vì giật mình, nào ngờ người nằm bên cạnh lại đưa tay ôm chặt lấy em, không chừa ra bất cứ khe hở nào.
- Thưa, thưa anh... tôi phải về phòng, anh cứ ngủ đi ạ!
Choi Beomgyu động đậy muốn thoát khỏi vòng tay của người nhưng lại vô dụng vì Kang Taehyun lại càng ôm em chặt hơn nữa.
- Đừng nháo, cho tôi ôm cậu ngủ, ngày mai tôi phải đi công tác rồi!
- N-Nhưng mà... không được đâu...

B?N ?ANG ??C
TaeGyu | Unforgettable
FanfictionM?t ng??i v? t?m và m?t ng??i v?a nh? tu?i l?i còn ng?c ngh?ch. Ng??i ta nói r?ng h?n là m?t ng??i l?nh lùng và khó ?oán, còn em thì l?i ??n thu?n và v? cùng ngoan ngo?n. T??ng ch?ng c? hai ??u kh?ng th? hoà h?p nh?ng m?i v? sau này, h?n m?i có th?...
Chapter 21
B?t ??u t? ??u