Hôm nay, Beomgyu vẫn đến tiệm cà phê Biển Lặng và bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ. Mặc dù thời tiết bên ngoài có chút oi bức nhưng bên trong quán lại thoáng đãng và dễ chịu, tiếng sóng biển xa xa hòa cùng tiếng máy pha cà phê tạo nên một bầu không khí yên bình, đúng như cái tên của quán.
Đến khoảng tầm trưa, ông chủ từ trong bếp bước ra, nhìn thấy Beomgyu vẫn đang cặm cụi lau quầy thì liền lên tiếng:
- Nhóc con, nghỉ tay chút đi. Đến giờ ăn trưa rồi đó, mau đi kiếm gì bỏ bụng đi!
Beomgyu khẽ cười rồi gật đầu, đưa tay lên tháo chiếc tạp dề đang đeo. Nhưng chưa kịp gỡ hết nút buộc thì cánh cửa quán đột ngột vang lên tiếng chuông leng keng quen thuộc. Có khách vào.
Em ngẩng đầu lên, theo phản xạ định cất tiếng chào, nhưng lời chưa kịp thoát ra đã bị kẹt lại nơi cổ họng.
Đứng ở ngưỡng cửa, giữa ánh sáng chói chang của buổi trưa là một dáng hình mà em chẳng thể nào quên được, Kang Taehyun.
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, không gian xung quanh dường như chững lại một nhịp. Choi Beomgyu bất giác siết chặt mép tạp dề trong tay, cả người như đông cứng. Còn Kang Taehyun hắn chỉ đứng đó, ánh mắt sâu hun hút không rời khỏi khuôn mặt mà hắn đã khao khát được nhìn thấy suốt mấy ngày qua.
Không một lời chào hỏi, cũng chưa có hành động nào, nhưng giữa hai người họ... rõ ràng đã có một cơn sóng ngầm vừa khẽ dâng lên.
Ông chủ tiệm vừa nhìn thấy Kang Taehyun bước vào thì khẽ nhíu mày rồi như thể cũng chẳng quá bất ngờ với sự xuất hiện của người đàn ông ấy nữa. Ông chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi, lắc đầu khe khẽ sau đó nghiêng người lại gần Beomgyu, nói nhỏ vừa đủ cho em nghe thấy:
- Cậu ấy... lại đến tìm cháu rồi kìa!
Giọng ông không trách móc, không phán xét, chỉ như một lời nhắc nhở đầy ẩn ý.
- Dù gì thì cậu ấy vẫn là khách của quán chúng ta, đừng đối xử thô lỗ nhé!
Beomgyu siết nhẹ tay, ánh mắt khẽ cụp xuống. Em không nói gì, chỉ gật đầu thật khẽ. Tim em lại bắt đầu rối bời. Không phải vì không muốn gặp, mà là em chưa biết nên đối diện với hắn như thế nào.
Kang Taehyun chậm rãi bước đến trước quầy bar, ánh mắt không rời khỏi bóng hình quen thuộc đang bận rộn bên trong. Hắn nhẹ nhàng gọi một ly cà phê, giọng điềm tĩnh như thể chỉ là một vị khách thông thường. Sau khi nhận order, Beomgyu im lặng quay đi pha chế, không một lời đáp lại.
Taehyun kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng cử động của em nhỏ. Vẫn là dáng vẻ đó, cẩn thận và chăm chút trong từng động tác. Một lúc sau, Beomgyu đẩy ly cà phê đến trước mặt hắn, không kèm theo ánh nhìn hay biểu cảm nào đặc biệt.
Taehyun đưa tay đón lấy ly cà phê ấm nóng, mùi hương quen thuộc khiến tim hắn như se lại. Hắn nhìn em một lúc rồi khẽ cất tiếng, giọng trầm thấp và đầy chân thành:
- Giờ anh không có nơi nào để ở... Em đang ở đâu thế? Cho anh ở cùng với được không?
Câu nói nhẹ nhàng vang lên nhưng lại như một viên đá chạm vào mặt nước, khuấy động tất cả mọi cảm xúc mà Beomgyu đã cố giữ chặt suốt bao ngày.

B?N ?ANG ??C
TaeGyu | Unforgettable
FanfictionM?t ng??i v? t?m và m?t ng??i v?a nh? tu?i l?i còn ng?c ngh?ch. Ng??i ta nói r?ng h?n là m?t ng??i l?nh lùng và khó ?oán, còn em thì l?i ??n thu?n và v? cùng ngoan ngo?n. T??ng ch?ng c? hai ??u kh?ng th? hoà h?p nh?ng m?i v? sau này, h?n m?i có th?...