抖阴社区

Chapter 47

584 92 29
                                    

Đi được một đoạn, Kang Taehyun chợt khẽ khàng lên tiếng, giọng hắn trầm trầm mà lẫn chút nửa đùa nửa thật:

- Anh nói trước nhé, từ giờ anh sẽ ở đây... cho đến khi nào em chịu tha thứ và chịu theo anh về nhà thì thôi. Anh hiện tại cũng coi như vô gia cư rồi đấy!

Hắn vừa nói vừa khẽ liếc Beomgyu, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười có chút bất cần.

- Nên nếu em đang ở đâu thì cũng đừng có xấu tính mà không cho anh ở cùng đấy nhé. Chẳng lẽ thấy người vô gia cư mà em lại nhẫn tâm thế à?

Choi Beomgyu nghe vậy thì nghiến răng, nghiến lợi mà nhìn hắn, máu nóng lại muốn bốc lên đầu.

- Tôi mặc kệ anh, anh vô gia cư thì ra biển mà ngủ, cũng đừng có bám theo tôi nữa!

Dù nói vậy nhưng chân em nhỏ lại tự động bước chậm lại, rõ ràng trong lòng đang mềm nhũn mà ngoài miệng vẫn gân cổ cãi. Cái kiểu mặt dày này của Kang Taehyun đúng là khiến người ta phát điên mà cũng chẳng biết phải làm gì với hắn.

Taehyun chẳng để tâm đến lời em nói, vẫn thong dong đi bên cạnh, còn cười cười rất vô lại.

- Vậy anh ở biển với em luôn cũng được, dù gì cũng đâu còn chỗ nào khác đâu!

Choi Beomgyu bực đến mức trợn mắt lườm một cái nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Bởi vì... em biết rõ, tối nay nếu không cho hắn theo về, cái tên mặt dày này cũng sẽ bám dai như đỉa đến sáng cho xem.

Hắn cứ thế lẽo đẽo đi theo sau Beomgyu cho đến tận nhà trọ của bà Eunja. Vừa thấy Beomgyu trở về, mọi người ở đó lập tức chạy ùa ra, mỗi người một câu, người thì hỏi em có sao không, người thì sốt sắng kiểm tra xem có bị thương ở đâu, người thì trách yêu:

- Trời ạ, em về muộn như vậy làm tụi chị lo muốn chết!

- Beomgyu à, em không sao chứ? Nhìn sắc mặt em không được tốt lắm!

Chỉ duy nhất bà Eunja là không chen vào đám đông mà ánh mắt lại hướng thẳng về phía người đàn ông cao lớn đang đứng lặng thinh ở ngay bậc cửa.

Kang Taehyun lúc này cũng chẳng dám ngước mặt lên, chỉ biết đứng yên, tay xách chiếc vali, dáng vẻ lúng túng chẳng giống cái tên hay mặt dày suốt dọc đường vừa rồi một chút nào.

Bà Eunja cau mày một lát, như chợt nhận ra gì đó, rồi bước chậm đến gần, lên tiếng hỏi một câu:

- Cậu... có phải cái cậu hôm trước bảo mình là chồng của Beongyu đúng không?

Taehyun nghe vậy thì giật mình ngẩng đầu lên, hơi luống cuống mà gật đầu:

- Dạ... cháu là Kang Taehyun...

Nghe thế, cả đám người trong sân nhà trọ đồng loạt quay phắt lại nhìn Choi Beomgyu với ánh mắt ý vị sâu xa, còn Beomgyu thì khỏi nói, mặt đỏ ửng đến tận mang tai, chỉ hận không thể có cái hố mà chui xuống.

Bà Eunja hừ một tiếng:

- Vào đi, cậu còn định đứng đó làm gì?

Ngay lập tức Kang Taehyun như được đại xá, vội vàng lon ton xách vali theo vào trong nhà trọ.

TaeGyu | UnforgettableN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?