- Buông ra!
Giọng nói của Beomgyu khẽ run, ánh mắt né tránh, không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Không buông!
Kang Taehyun đáp gọn, trong giọng nói mang theo sự cứng rắn lẫn chút bực bội.
- Em nói đi, vì sao lại tự ý bỏ đi như vậy?
Choi Beomgyu cắn chặt môi, trong lòng dâng lên từng đợt sóng dữ. Câu hỏi của hắn khiến em cảm thấy vô cùng mỉa mai. Vì sao lại bỏ đi ư? Hắn thật sự không biết lý do sao?
Nhưng Beomgyu không muốn nói. Cũng không muốn để hắn biết em đã đau khổ như thế nào, càng không muốn để Kang Taehyun hắn biết được bí mật lớn nhất mà em đang cố gắng giấu kín hiện giờ, là đứa bé trong bụng em.
Vì vậy, Beomgyu chỉ im lặng, cố gắng giằng tay ra một lần nữa.
- Choi Beomgyu! - Kang Taehyun gằn giọng, đôi mắt sắc bén ánh lên tia nguy hiểm - Mau trả lời anh!
Beomgyu vẫn không nói gì, chỉ là lần này, em lại ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt em phủ đầy lớp sương mờ nhưng trong đó lại không có lấy một tia cảm xúc dịu dàng nào dành cho hắn.
Một ánh nhìn xa lạ.
Điều đó khiến Kang Taehyun khựng lại trong giây lát.
Và chính khoảnh khắc ấy, Choi Beomgyu lại nhân cơ hội dứt tay ra khỏi hắn, lùi về sau vài bước.
- Tôi không có gì để nói với anh. Tôi cũng không muốn gặp lại anh nữa...
Nói xong, Beomgyu liền xoay người, rảo bước thật nhanh về phía cánh cửa và không hề quay đầu lại.
Kang Taehyun đứng yên tại chỗ, bàn tay vẫn còn cảm giác ấm áp từ cổ tay của em nhỏ khi nãy.
Ngực hắn đột nhiên lại trùng xuống một cách khó hiểu.
Không để Beomgyu chạy thoát lần nữa, Kang Taehyun lập tức sải bước đuổi theo, lần này không níu tay em lại mà chỉ dùng giọng nói trầm thấp đầy áp lực để ép em dừng lại.
- Beomgyu, đứng lại.
Em nhỏ siết chặt hai tay, hít sâu một hơi để kìm nén cảm xúc. Nhưng dù em có cố phớt lờ Kang Taehyun đi chăng nữa thì những người xung quanh cũng đã bắt đầu để ý đến hai người bọn họ.
Những dân làng vốn đang trò chuyện vui vẻ cũng dần im lặng, đưa mắt nhìn về phía hai người. Bà Eunja và mấy anh chị sinh viên ở chung trọ với Beomgyu cũng sững sờ. Họ chưa từng thấy em có thái độ mạnh mẽ như vậy với bất kỳ ai.
Ông chủ quán Biển Lặng cũng đứng ở một góc gần đó, vừa trông thấy Kang Taehyun, ông đã lập tức nhận ra hắn chính là vị khách sáng nay đã ghé quán của mình.
- Ồ, cậu là người sáng nay đến quán tôi mua cà phê mà đúng không?
Ông chủ lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Choi Beomgyu hơi giật mình khi nghe vậy. Em nhớ lại lúc sáng mình lên gác cất đồ giúp ông chủ, có lẽ chính vì vậy mà không nhìn thấy Taehyun đã đến quán mua cà phê.

B?N ?ANG ??C
TaeGyu | Unforgettable
FanfictionM?t ng??i v? t?m và m?t ng??i v?a nh? tu?i l?i còn ng?c ngh?ch. Ng??i ta nói r?ng h?n là m?t ng??i l?nh lùng và khó ?oán, còn em thì l?i ??n thu?n và v? cùng ngoan ngo?n. T??ng ch?ng c? hai ??u kh?ng th? hoà h?p nh?ng m?i v? sau này, h?n m?i có th?...
Chapter 42
B?t ??u t? ??u