抖阴社区

Chapter 46

B?t ??u t? ??u
                                    

Nhưng khi nghe đến hai chữ động thai, Kang Taehyun thoáng sững người. Hắn nhíu mày, như thể những từ đó vừa chạm mạnh vào một góc tâm trí hắn.

- Động thai...? Em ấy... mang thai sao?

Giọng hắn khàn khàn, ngỡ ngàng xen lẫn hoảng loạn.

Vị bác sĩ nghe vậy liền khẽ bật cười, gật đầu xác nhận:

- Cậu ấy đang mang thai, hơn bốn tháng rồi. May mắn là tình trạng thai nhi rất khoẻ mạnh, không bị ảnh hưởng gì. Nếu anh là người giám hộ hay người thân của bệnh nhân, mời anh theo tôi làm một số thủ tục nhập viện tạm thời.

Taehyun đứng yên tại chỗ mất vài giây, cảm giác như toàn bộ thế giới vừa chao đảo. Hắn bất giác siết chặt bàn tay, lồng ngực nhói lên từng cơn. Trong lòng vừa mừng rỡ, vừa đau đớn, vừa trách bản thân.

Là con của hắn... mà đến tận lúc này, hắn mới biết.

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu:
- Vâng, tôi đi với bác sĩ.

.

Sau khi hoàn tất một loạt thủ tục với bác sĩ và y tá, Kang Taehyun trở về phòng bệnh của em với một tâm trạng nặng trĩu. Cánh cửa vừa khép lại phía sau, hắn đã bước chậm rãi đến bên giường bệnh, nơi Choi Beomgyu vẫn còn đang ngủ yên dưới lớp chăn mỏng, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt.

Ánh mắt Taehyun cứ dán chặt vào gương mặt bầu bĩnh của em, rồi lại dời xuống chiếc bụng nhỏ đang nhô cao rõ ràng dưới lớp chăn mỏng. Hắn khẽ run rẩy mà đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào bụng em nhỏ, nơi đang có một sinh mệnh bé nhỏ của hắn và Beomgyu.

Ngay khoảnh khắc ấy, một dòng cảm xúc không tên bỗng trào ngược lên ngực, ép nghẹn cả cổ họng. Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống, từng giọt nóng hổi thấm vào mu bàn tay đang đặt lên bụng em.

Là con của hắn... Là đứa bé mà hắn chưa từng hay biết đến... Hắn xúc động đến mức không thể nói thành lời.

- Beomgyu à... tại sao em lại giấu anh một chuyện quan trọng như thế này,... sao lại một mình chịu đựng như vậy?

Taehyun siết nhẹ bàn tay, lồng ngực quặn thắt. Hắn vừa giận vừa thương em. Thương Choi Beomgyu đến mức đau lòng, mà cũng giận em đến mức chỉ muốn lay người ấy tỉnh dậy để hỏi cho ra lẽ.

Hắn khàn giọng thì thầm, như lời hứa với chính bản thân mình và đứa bé trong bụng em:

- Từ giờ anh sẽ không đi đâu nữa... Cho dù em có ghét, có đánh, có đuổi, anh cũng sẽ không rời khỏi hai ba con em đâu!

Rồi hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán em, một nụ hôn đầy day dứt, yêu thương và hối hận.

.

Hơn mười giờ đêm, ánh đèn vàng nhạt trong phòng bệnh hắt xuống dịu nhẹ. Beomgyu khẽ cựa mình, từng cơn ê ẩm nơi người khiến em nhíu mày. Nhưng cảm giác rõ rệt nhất lại không phải cơn đau mà là hơi ấm của một bàn tay đang siết chặt lấy tay mình rất chặt.

Choi Beomgyu hé mắt nhìn xuống, liền bắt gặp hình ảnh Kang Taehyun đang nằm gục bên cạnh mép giường. Hắn gục đầu xuống cánh tay, một tay vẫn nắm chặt lấy tay em như sợ chỉ cần buông ra thì người trước mặt sẽ biến mất thêm một lần nữa.

TaeGyu | UnforgettableN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?