抖阴社区

28

471 103 17
                                        

Buổi họp sáng nay là một trong những buổi quan trọng nhất tháng. Mọi người trong phòng họp đều tập trung cao độ, báo cáo từng con số, từng dự án. Soobin ngồi ở đầu bàn, gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt rà soát các slide trình chiếu, thỉnh thoảng lại ghi chú gì đó vào sổ tay.

Bỗng cạch — cửa phòng họp bật mở.

Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về phía người vừa bước vào. Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, vẻ ngoài quý phái nhưng mang theo nụ cười có phần quá mức thân thiết. Bên cạnh bà ta là một cô gái trẻ, váy áo nhẹ nhàng, chắc là thiên kim nhà ai được chăm chút tỉ mỉ. Người phụ nữ không hề bối rối khi bị chú ý, trái lại còn rạng rỡ bước vào:
"Ôi, Soobin à, dì ghé qua đây thăm cháu nè!"

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Soobin nhíu mày, rõ ràng không vui. Phía sau, người bảo vệ trẻ tuổi bối rối đứng nép vào cửa, như thể vừa bị bà ta dọa đến á khẩu. Hắn trừng mắt nhìn bảo vệ một cái, rồi bình tĩnh nhưng cứng rắn nói:
"Cậu đưa hai người họ ra phòng khách đợi tôi. Dì ngồi đó đợi một lát, tôi họp xong sẽ ra."

Người phụ nữ bĩu môi chép miệng, kéo tay cô gái bên cạnh:
"Trời đất, còn phải đợi nữa à? Con gái người ta cất công đến tận đây—"

Cạch — cánh cửa được bảo vệ đóng lại kịp lúc, ngăn câu nói chưa dứt vang vọng thêm. Ngay trước khi cánh cửa khép lại, bà ta có liếc một vòng vào trong phòng họp. Khi ánh mắt lướt ngang qua chỗ Yeonjun, bà thoáng khựng lại. Gương mặt đó... sao nhìn quen quá... Nhưng rồi bà lại nghĩ chắc là nhận nhầm người, bèn quay đầu bước đi.

Còn Yeonjun — trong tích tắc chạm mắt người phụ nữ kia — bàn tay anh siết nhẹ lấy cây bút. Một thoáng chột dạ lướt qua ánh mắt. Anh nhận ra người phụ nữ ấy, dù không hoàn toàn rõ ràng. Cảm giác bất an trong lòng bỗng trồi lên, như thể có gì đó từng muốn quên đi nay lại đột ngột bị khơi dậy.

Soobin không nói gì thêm, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Yeonjun. Đôi mắt hắn hơi nheo lại, như thể nhận thấy phản ứng khác thường của anh.

Buổi họp kéo dài thêm mười lăm phút rồi cũng kết thúc. Soobin rời phòng họp, bước nhanh về hướng phòng khách. Vừa mở cửa, hắn đã bắt gặp nụ cười niềm nở của người phụ nữ trung niên đang ngồi sẵn trên ghế salon, tay khẽ vỗ vào chỗ trống cạnh mình như đang đợi cháu trai thân thiết.

"Soobin à, đến rồi hả con?"

Soobin ngồi xuống đối diện, giữ dáng vẻ lịch sự nhưng ánh mắt lạnh nhạt, hỏi thẳng:
"Dì có chuyện gì quan trọng sao?"

Người phụ nữ – dì Heejin – vẫn giữ nụ cười tươi rói, giọng nói kéo dài như thể chuyện bà sắp nói vô cùng dễ thương và tự nhiên:
"Ôi trời, quan trọng chứ con! Cứ bảo con hẹn với người ta, mà con bận hoài. Dì cũng ngại lắm chứ. Đây là con gái của bạn dì, con bé ngoan lắm..."

"Đợi đã," Soobin ngắt lời, sắc mặt không đổi. "Dì đến đây là để bắt tôi xem mắt thôi à? Là ông nội bảo sao?"

Dì Heejin hơi khựng lại, nhưng vẫn cố giữ giọng mềm mỏng:
"Ừm... đúng rồi, cả nhà ai cũng mong con sớm lập gia đình..."

"Tôi gọi cho ông nội xác nhận lại." Soobin rút điện thoại ra, không chút do dự.

"Ấy ấy!" Dì Heejin hốt hoảng vươn tay ngăn lại, "Không cần đâu con. Là... là dì tự đưa đến. Dì chỉ muốn tốt cho con thôi mà."

Soobin ngước lên, ánh mắt không vui. Dì Heejin hơi chột dạ. Hắn im lặng không nói gì thêm, chỉ rót một ly trà rồi nhấp một ngụm, động tác rất bình thản nhưng lại khiến đối phương mất tự nhiên. Có lẽ vì trong phòng còn có người lạ nên hắn cũng tạm nể mặt, không gay gắt nữa.

Không khí lặng đi một chút, rồi dì Heejin bất ngờ đứng dậy, khoát tay như thể chợt nhớ ra điều gì:
"À dì cần đến nhà vệ sinh, hai đứa cứ ngồi đó làm quen nhé."

Trước khi đi khỏi, bà ta còn không quên nghiêng người nháy mắt với cô gái trẻ như trao tín hiệu gì đó. Soobin thở dài, đặt ly trà xuống bàn. Hắn ngả người ra sau, ánh mắt nghiêng về phía cô gái đang lúng túng chỉnh lại váy, rõ ràng cũng bị đẩy vào tình huống khó xử.

"Em là Kim Yoonah, anh là Soobin ạ? Em nghe cô Heejin nhắc đến anh nhiều lắm. Anh điều hành công ty lớn thế này chắc vất vả lắm nhỉ?"

Soobin ngả nhẹ người ra sau, ánh mắt không giấu sự lạnh nhạt.
"Ừ, rất vất vả. Mà mệt nhất là khi phải tiếp những người làm phiền."

"À... em xin lỗi. Là dì Heejin cứ bảo em nên đi cùng, em—"

"Được rồi." Hắn ngắt lời, không để cô nói thêm. "Vào thẳng vấn đề nhé. Tiêu chuẩn của tôi: cao 1m81, biết báo cáo, biết phân tích dữ liệu, biết lập kế hoạch, làm việc có trách nhiệm, biết chăm sóc, biết đút thuốc trực tiếp khi tôi bệnh."

Yoonah ngớ ra, chưa kịp phản ứng gì thì Soobin đã khẽ nghiêng đầu, đứng dậy nói tiếp:
"Xin lỗi vì tiêu chuẩn hơi cao. Nếu không còn gì thì cô đợi dì tôi quay lại nhé. Tôi bận nhiều việc lắm."

Soojun | My Boss, My ExN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?