抖阴社区

Ch??ng 10: M?n Hoá.

B?t ??u t? ??u
                                        

Tạ Lan châm chước câu từ: “Tớ cảm thấy việc sáng tạo nội dung nên nghe theo bản thân chính mình. Khả năng khán giả bọn họ chỉ là tùy tiện muốn mà thôi, bọn họ muốn thì cậu liền cho, bọn họ không muốn thì cũng có duy nhất cậu biết mình cho họ. Cậu cho bọn họ cái gì trên thực tế không nhất định là thứ bọn họ muốn, thật ra bọn họ chẳng hề…”

Thử thách nói một đoạn văn dài mang theo tính thuyết phục đầy logic, kết quả khiêu chiến thất bại. 

Tạ Lan cạn vốn từ tiếng Trung, tự dỗi bản thân mà quay đầu sang chỗ khác: “Thôi.”              

Đậu Thịnh không nhịn được mà bật cười ra tiếng, thanh âm trầm thấp lại mang theo chút dịu dàng.    

“Tớ hiểu ý của cậu rồi.” Anh nhìn cậu: “Cảm ơn cậu nhé, tớ sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Chú bảo vệ chỉ cho bọn họ thời gian hai mươi phút, nên sau khi quay xong một đoạn clip ngắn thì bọn họ nhanh chóng quay trở về. Đậu Thịnh đẩu cánh cửa nhỏ đi xuống cầu thang, anh vừa đi vừa thuận miêng nói: “Thật ra, tớ vẫn luôn tìm cho chính mình chỗ cân bằng, fan ngày càng nhiều theo đó là việc sáng tạo nội dung càng ngày cũng càng mất đi tự do, không còn giống như trước đây nữa. Hiện tại nội dung rất hẹp, nếu tớ mở rộng ra thì sợ fan thích ứng không được, điều này cậu hiểu không? Cơ mà, tớ cảm thấy thưc lực mình rất mạnh chỉ là không có chiến trường để đánh.”

Tạ Lan đi theo phía sau anh, trong lòng cậu thầm nghĩ, ủa không đúng thật hả? Hơn 200 video đều là ăn và ăn, không lộ mặt, không nói chuyện, tường nhà cậu không hẹp thì ai hẹp nữa?

Cậu cúi đầu, nhanh chóng nghiên cứu tìm từ: “Cậu có thể tăng loại hình nội dung…căn cứ vào năng khiếu của mình thì sao?”

“Ví dụ một chút?” Đậu Thịnh thật sự như cây hoa héo rũ đột nhiên sống dậy   

Tạ Lan cùng anh tiến vào thang máy: “Năng khiếu của cậu là ăn, ngoại trừ A SMR thì cậu có thể cân nhắc thử xem mấy cái mà tớ nói ngày hôm đó xem, ví dụ như cái gì mà há miệng lớn thành vực sâu nuốt đùi gà,máy lóc thịt, hầm mình trong nồi sắt."         

"..."   

Lấp lánh trong mắt Đậu Thịnh ngay lập tức lụi tàn.         

Tạ Lan ngước mắt nhìn: “Cậu ổn không?”

Đậu Thịnh thu hồi tầm mắt, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cửa thang máy: “Tớ đi thang máy có triệu chứng chóng mặt, cậu đừng nói chuyện để tớ tịnh tâm nhìn giang sơn.”
                   
"?"    

Từ thang máy ra cổng trường cũng đã đến nửa đêm, lúc quay đầu ngoảnh lại đã thấy ba toà nhà ký túc xá đã tắt đèn. Chỉ còn một gian phòng ở phía tây mỗi tầng là còn thắp đèn, Đậu Thịnh giải thích đó là phòng tự học 24/24 của học sinh lớp 12.

Tạ Lan rất thích nhìn ánh đèn, đặc biệt vào lúc đêm khuya yên tĩnh như thế này. Bởi vì trong màn đêm bao trùm bóng tối yên tĩnh, chỉ có mỗi điểm nho nhỏ chiếu sáng trong đêm nhìn vô cùng đẹp.

Cậu nhìn một lúc rồi mới lưu luyến thu hồi tầm mắt lại: “Đúng rồi, cậu biết Anchor không? Tiếng Trung thì gọi là gì nhỉ?”                

【?M/Edit】H?c Th?n Tri?u Fan Ngày Ngày Di?n Trò V?i T?i - Ti?u TiêuN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?