T? Lan, l?n lên ? n??c ngoài, s? h?u ngo?i hình r?t ??p trai nh?ng m? h?i h?n. Sau khi v? n??c, c?u ? nh? nhà b?n th?n c?a m? và theo h?c vào ban 4 khoa t? nhiên Anh Trung.
Nh??c ?i?m là ti?ng Trung.
V?i trình ?? vi?t bài lu?n v?n n?a n?c ti?ng Trun...
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.
Vào buổi tự học tối, Tạ Lan và Đậu Thịnh đổi chỗ ngồi với nhau.
"Giúp cậu trụ vững đôi mắt cửa sau." Đậu Thịnh đưa điện thoại cho Tạ Lan một cách kín đáo, cúi đầu nói nhỏ: "Cậu vào nhóm chat 'Trồng Đậu' nói vài câu với bọn họ đi."
Tạ Lan nhận lấy điện thoại, có chút nghi ngờ: "Bọn họ có nhận ra là tôi nói chuyện không?"
"Yên tâm." Đậu Thịnh gật đầu rất nghiêm túc: "Cậu có cái kiểu nói chuyện ngốc ngốc mà tự nhiên, tớ có giả vờ cũng không giả nổi. Nhóm đó toàn đứa thích lên đầu tớ làm loạn, nếu là cậu ra mặt giải thích, biết đâu còn cứu được chút danh dự."
Lớp học tự học buổi tối môn Toán không hẳn yên tĩnh tuyệt đối, thi thoảng có tiếng xì xào thảo luận bài tập, nhưng phần lớn mọi người đều đeo tai nghe, tập trung vào việc của mình.
Tạ Lan nhìn cái tên nhóm chat "Trồng Đậu" mà cảm thấy hơi chần chừ…
Kỳ thực bây giờ cậu cũng thấy đầu mình bắt đầu hơi tê liệt. Nghỉ trưa có hai tiếng mà cậu ngồi đọc bình luận suốt, lật tới tận comment cuối cùng. Lúc đó cậu bắt đầu nghi ngờ, có khi chính mình cũng sắp bị tẩy não luôn rồi.
Khả năng có lẽ ký ức của cậu, cả cái sự "biết mình là ai"—đều là đồ giả?
Lẽ nào… cậu thực sự là em họ của Đậu Thịnh? Ủa alo?
Xa Tử Minh từng nói, cái này gọi là: “Đánh không lại thì hoà tan họ.”
Đậu Thịnh chỉ cười cười, như thể sớm đoán được ngày này: “Thì thử lại lần nữa đi. Lần này mà vẫn không xong, thì chứng minh bọn kia đúng là một ngựa hoang không dây cương, chơi thật chứ chẳng đùa. Hai đứa mình cũng đâu cần đối đầu trực diện với tụi nó. Cứ chờ bọn nó quậy cho đã, hết hứng rồi, lúc đó tớ lại tung chiêu: bảo là tôi có một người bạn nam bình thường như cơm trắng, chính là cậu.”
Tạ Lan lưỡng lự mở miệng: “Nhưng mà... bây giờ có mấy người bắt đầu nghi ngờ là cậu đang yêu...”
“Không quan trọng.” Đậu Thịnh liếc mắt về phía bục giảng, nơi thầy Mã đang lơ mơ gật gù, rồi hạ giọng nghiêm túc nói: “Thứ mà tớ yêu, chính là những lời nói hươu nói vượn. Với tớ mà nói, thái độ sống cốt lõi gói gọn trong ba chữ. Không đáng kể.”
Anh nghĩ một lát, rồi lầm bầm tiếp: “Thật ra mấy chuyện yêu đương này nọ, tớ đoán trong lòng tụi nó cũng biết là chả có hy vọng gì đâu. Chỉ là thấy vui thì đùa cho vui thôi. Sau Tết đến giờ tớ hơi tụt mood, bọn họ chắc cũng muốn đốt tí pháo cho tớ tỉnh lại. Không phải lần đầu rồi.”