抖阴社区

Ch??ng 7: B?n cùng bàn

93 9 5
                                        

Cái nhìn chăm chú của chủ nhiệm lớp ở cửa sau





Thạch Mạn bị ép đến nửa ngồi lên bàn làm việc, nàng cúi đầu, nhìn thấy một vết đỏ nho nhỏ hình trăng khuyết ở xương quai xanh, khá nổi bật trên làn da trắng. May mắn là mặc dù da của nàng dễ để lại dấu, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Vẻ oai phong lúc này đã bị che lấp.

Nàng không biểu lộ cảm xúc, gỡ tay áo xuống, kéo khóa áo lên, đế giày chạm xuống gạch men sứ sạch sẽ của văn phòng, nhẹ nhàng như một con mèo.

Thạch Mạn quay lại nhìn chồng sách giáo khoa và vở bài tập dày cộm còn dư trên bàn, mở cặp sách và nhanh chóng quét qua, quyết định mang theo hết một lần, nàng không muốn lát nữa lại phải quay lại văn phòng gặp ai đó.

Sau đó, vừa buộc lại tóc đuôi ngựa, vừa nhanh chóng đuổi theo.

Sáng nay, cơn mưa kéo dài nhiều ngày vừa ngớt, sân trường đầy vũng nước, vì vậy lễ chào cờ vào thứ Hai đã được chuyển vào trong phòng học. Loa phát thanh từ các lớp học quanh hành lang vang vọng bên Thạch Mạn, nàng lặng lẽ giữ khoảng cách một mét với Khổng Tri Vãn, im lặng đi theo phía sau.

"Đến rồi."

Khổng Tri Vãn luôn chú ý đến từng giây từng phút, cô mở cửa ban 9, đúng lúc phát thanh kết thúc: "Buổi lễ chào cờ hôm nay đến đây là kết thúc, các bạn học chuẩn bị vào lớp."

"Cô Khổng." Tiết đầu tiên là tiết Ngữ Văn, giáo viên Ngữ Văn đã trông giờ tự học của lớp thay cho Khổng Tri Vãn vì cô có việc gấp, bà là một giáo viên lớn tuổi nói chuyện chậm rãi, có một khí chất thanh nhã như một nhà văn, hơi giống với lão Trần.

— Một bộ khí chất thôi miên (nói chuyện khiến người khác buồn ngủ).

"Cô Vương, xin mượn chút thời gian của cô." Khổng Tri Vãn gật đầu, lạnh lùng liếc qua những học sinh ngồi im như gà, "Đây là học sinh mới hôm nay, Thạch Mạn, em ngồi cạnh Dư Đình Đình. Dư Đình Đình, giơ tay lên."

Thạch Mạn nhìn sang, góc cửa sổ hàng cuối cùng có ghế trống, hàng thứ hai từ dưới lên có một nữ sinh thanh tú, nghe thấy vậy liền giơ tay lên, vẻ mặt hơi ngơ ngác nhìn qua, chắc chắn chính là bạn cùng bàn của nàng.

Nàng gật đầu, trong sự phấn khích và tò mò kín đáo của cả lớp, bình tĩnh đi qua Khổng Tri Vãn, đi về chỗ ngồi của mình. Chút thời gian trong văn phòng đã đủ để nàng điều chỉnh tâm trạng.

Các bạn học rất nhiệt tình, mặc dù Khổng Tri Vãn đứng ngay cửa, bọn họ không dám hành động lỗ mãng, nhưng mọi người vẫn lén lút giao mắt với nhau, dùng ánh mắt tóe lửa để chỉ trích lớp trưởng và lớp phó thể dục không đáng tin cậy, cùng với sự chào đón nhiệt liệt dành cho mỹ nữ xinh đẹp.

Nếu không phải Khổng Tri Vãn còn đứng đó, bọn họ chắc chắn sẽ cho bạn học mới một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Thạch Mạn cũng như vậy, nàng đã quen với việc bị chú ý. Nếu không phải Khổng Tri Vãn vẫn đang nhìn nàng, nàng đã giơ tay lên làm một màn tự giới thiệu đặc sắc.

[BHTT - EDIT] Sau khi gi? làm h?c sinh, ch? nhi?m l?p là ng??i yêu c? c?a t?iN?i c?u chuy?n t?n t?i. H?y khám phá b?y gi?